Từ ngày, chồng tôi đi dạy nhảy đầm,có rất nhiều tin đồn không hay về anh ấy,Người ta đồn rằng,anh ấy là chàng Đông-gioăng của vũ trường.Có rất nhiều chị lớn tuổi chồng chết, chồng bỏ,chồng chê bám theo anh ấy.Nhưng tôi vẫn một mực tin tưởng chồng mình.Không những thể, tôi còn hãnh diện rằng:Dù trên đời này có muôn vạn đàn bà thì anh ấy vẫn chỉ yêu thương một mình tôi.
Lúc đó, tôi đã mang bầu được hơn tám tháng.Bác sĩ chuẩn đoán tôi chỉ còn vài ngày nữa là sinh.Buổi sáng hôm ấy, chồng tôi mở ví lấy tiền đưa tôi đi chợ, vô ý làm rơi một chiếc ảnh.Tôi nhặt lên xem.Thật không thể tin vào mắt mình.Đó là bức ảnh chụp chồng tôi đang bế bổng bà chị kết nghĩa trên tay, vẻ mặt tràn trề hạnh phúc.Nhìn ảnh,mặt mũi tôi bỗng tối sầm lại,chân tay tôi bủn rủn chỉ chực ngã.Nhưng tôi vẫn cố gượng cười để tiễn chồng tôi ra cửa.Đợi chồng tôi đi khuất,tôi chạy vào giường nằm khóc.Rồi tôi lấy chiếc điện thoại trên bàn để tìm người chia sẻ.Tôi chợt nghì đến chị Hoa,một người quen cũ trên sàn nhảy của chồng tôi.Tôi bấm máy gọi cho chị ấy.
- A lô!Loan đấy à?-Chị Hoa hỏi tôi.
Tôi không nói nên lời ,chỉ khóc
- Có chuyện gì thế em?Em sao thế?
Tôi vẫn không thể trả lời được và khóc to hơn.
Loan ơi! Vợ chồng em có chuyện à?
-Chị ơi!... Chị đến chỗ em được không?
Được, chị đến ngay đây.Nhà chị Hoa ở cách nhà tôi ba dãy nên chỉ vài phút sau chị đã có mặt ở nhà tôi.Đến nơi, thấy tôi nằm trên giường, nước mắt đầm đìa chị ấy đã hiểu ngay:
-Lại chuyện thằng Hưng đi bồ .hở?Sao, có phải lại bị bà chị kết cướp mất chồng không?
Tôi không trả lời òa khóc như một đứa trẻ đang khóc gặp người nựng.Chị Hoa mở túi xách lấy khăn mùi xoa đưa tôi:
-Lau nước mắt đi em!Chuyện đâu rồi có đó.Có chị đây rồi em đừng lo.Chị sẽ giúp em " giành lại nước Pháp"-Chị vuốt nhẹ tóc tôi,ngừng giây lát rồi nói tiếp-.Tin bạn mất bò.Sẽ có lúc em chết vì nhẹ dạ, cả tin thôi.Nhìn mụ Lan đó đĩ long đĩ lở thế mà em cũng tin,chả trách nào mất chồng là phải.Nhưng không sao.Vỏ quýt dầy,đã có móng tay nhọn.
Được lời như cởi tấm lòng,tôi nín bật như một đứa trẻ được mẹ mang kẹo ra dỗ dành.Chị Hoa nói tiếp:
-Chồng mụ Lan này ghen lắm,chẳng khác nào Ô-ten-lô.Chỉ cần dọa mách chồng mụ thì mụ sẽ sợ vãi tè ra ngay.-Rồi chị Hoa nhìn tôi vẻ thăm dò-Mà em có bằng chứng gì không?Phải có bằng chứng mới ăn thua.
Tôi nói vẻ dè dặt:
-Có.Nhưng em sợ...ông chồng bà ấy quá ghen,lỡ xảy ra chuyện gì thì hối hận không kịp.Đàn bà sợ nhất là khi sinh nở mà em thì đang bụng mang dạ chửa nên em không muốn...
Chị Hoa nghe thấy thế thì hỏi dồn:
-Em có chứng cớ à?Nếu có thì tốt rồi-Chị ấy có vẻ mừng thầm,lẩm bẩm một mình.-Trời giúp mình rồi...Tôi hơi ngạc nhiên hỏi:
-Chị vừa nói gì thế ạ?
Chị Hoa cười,nói:
-À, nếu em có bằng chứng thì chị sẽ dễ dàng giúp em hơn.
- Chị phải hứa không được để lộ cho ai biết chuyện này.Nếu chồng em mà biết thì chết em đó.
- Ồ! Chị chơi với thằng Hưng mười năm rồi chị thừa hiểu tính nó.Nó là thằng nổi tiếng trăng hoa và rất vũ phu.Con vợ trước của nó cũng đã phải bỏ của chạy lấy người đó. Thằng này nó bạc ác và dã man lắm em ạ.Đời này ,chắc chỉ có mình em gái tôi tin nó là kẻ chung tình thôi Mà cũng phải vì em đã thấy con dã thú ấy nó lộ nguyên hình bao gờ đâu mà chả tin- Rồi chị hối thúc tôi-Chứng cớ đâu? Cho chị xem nào!
Tôi vẫn chưa yên tâm,dặn lại:
-Chị nhớ giữ kín chuyện này nhé.Em rất sợ chuyện vỡ lở, hậu quả sẽ khôn lường.Thực lòng,em chỉ muốn chị dọa bà ta thôi
-Chị sẽ lo trong ấm ngoài yên và dĩ nhiên là mụ ta phải biến.Mà em cũng phải cẩn thận đó.Thằng chồng em trông cái vỏ thế thôi nhưng khi lên cơn thì khủng khiếp lắm.
-Vâng, em nhó rồi.
Tôi tạm yên lòng và đưa cho chị Hoa xem tấm ảnh ,Xem ảnh xong, chị Hoa sung sướng kêu lên:
-Trời, quá hay!Phen này thì Lan phải cắt tóc đi vô chùa thôi, Lan ơi.-Rồi hớn hở nói với tôi-Chị có cách rồi. Chị cười vẻ đắc ý-Em vào lấy chị xin cốc nước lạnh.
-dạ.-Tôi vội đứng dậy đi vào bếp.Nhân lúc đó, chị Hoa lấy trộm tấm ảnh bỏ vào túi.Không kịp chờ tôi mang nước ra,chị Hoa đã nói vọng vào:
-Thôi ,chị phải đi đây.Chờ tin vui của chị nhé.-Nói rồi chị ấy vội bỏ đi luôn.Tôi là người nhẹ dạ cả tin nên vô tình đã trao trứng cho ác vì không hề biết rằng hai người đó là tình địch của nhau. N ghe nói,họ có lần đã " cắn xé" nhau ở trên sàn nhảy vì ghen tuông.Thực sự chị Hoa rất hận chị Lan vì đã cướp mất chàng "phi công trẻ" và cạ nhảy cứng của mình.Nay quả là cơ hội rất tốt để báo thù . Cầm tấm ảnh trên tay,chị Hoa vội vã đi gặp chồng chị Lan để đưa cho anh ta chứng cớ ngoại tình của vợ mình.Chị hăm hở đi báo thù mà không hề nghĩ rằng tính mạng của mẹ con tôi có thể sẽ phụ thuộc vào tấm ảnh đó.Chồng chị Lan trước đây là dân xã hội đen,nay tuy đã rửa tay gác kiếm nhưng cái tính liều lĩnh thì đã ngấm vào máu .Sau khi biết vợ ngoại tình,anh ta gọi vợ về đánh cho một trận thừa sống thiếu chết,rối định vác dao đi tìm tình địch. Cũng may, vừa lúc đó anh ta nhận được tin ông trưởng họ ở quê vừa qua đời nên vội thu xếp để về quê luôn Anh ta khóa trái cửa giam vợ lại rồi đi.Nhân lúc chồng về quê,, chị ta gắng gượng bò dậy,với cái điện thoại gọi cho chồng tôi.Chị ta đổ diệt cho tôi cái tội đã tìm gặp chồng mình để đưa tấm ảnh đó.Chị còn nỉ non, khóc lóc xúi giục chồng tôi phải đuổi cổ tôi ra khỏi nhà ngay lập tức.Không hiểu chị ta nghĩ gì khi xúi bẩy một kẻ vũ phu như chồng tôi đuổi người vợ đang mang bầu sắp đến ngày sinh nở ra đường? Chồng tôi khi đó đã mù quáng tin vào những lời xúc xiểm ấy.Anh ta thề sẽ về nhà hỏi tội và trừng trị tôi thích đáng cho người tình được hả giận.Rồi họ cùng nhau kêu than, khóc lóc và tự cho là mình là bị oan ức và ngang trái như thể Rô-mê-ô và juy-let vậy
Chiều hôm đó,tôi nấu vài món ngon để chờ chồng về cùng ăn.Tôi đi đi lại lại trông ngóng, thấp thỏm nhưng chờ mãi vẫn không thấy chồng tôi về.Có tiếng chuông điện thoại reo.Tôi mừng rỡ chạy lại cầm máy:
-A lô,mình à?À , chào Phương!-Thì ra đó là Phương cô bạn gái cùng học lớp mười, hiện đang làm hộ tịch viên của khu vực tôi ở - Ừ, đến đi, mình có đĩa ấy mà.Đến ngay Phương nhé.Tôi chưa kịp gác máy thì chồng tôi về.
-Mình đã về à?Mình vào thay quần áo rồi ăn cơm nhé.
Chồng tôi không trả lời, đóng rẩm cửa vẻ mặt dữ tợn.Tôi thấy thế thì lùi lại sau vẻ sợ hãi.Chồng tôi dằn giọng hỏi:
-Hôm nay cô đã đi gặp ai,hở?
-Em ở nhà...-Giọng tôi run run.
-ở nhà thật sao?Thế cái ảnh lúc sáng tôi vô tình làm rơi,nó ở đâu rồi?
Nhìn đôi mắt đỏ ngầu của anh ấy tim tôi đập loạn xạ vì sợ hãi.Tôi nói lắp bắp:
-Để em tìm.Ban nãy em thấy nó ở đây mà.
Chồng tôi quát to:
-Tìm đi!Tôi giật bắn cả người ,run rẩy răng va vào nhau lập cập.Tôi lục tìm mãi mà không thấy.
Chồng tôi cười gằn vẻ mặt đầy sát khí:
-Không tìm thấy sao?Làm sao tìm thấy được chứ...vì mày đã đưa nó cho thằng chồng chị Lan rồi.Con đàn bà độc ác, lăng loàn kia!Mày định mượn dao giết người à? Anh ta nói giọng như thú gầm.-Hôm nay tao sẽ không để cho mày yên thân đâu-Rồi anh ta hất đổ mâm cơm .Tiếng bát đĩa rơi,vỡ loảng xoảng làm tôi càng thêm run sợ.Anh ta hầm hầm tiến lại gần tôi.Giờ thì cái mặt nạ đẹp trai ,hào hoa của anh ta đã bị rớt xuống,để lộ nguyên hình một con thú dữ ghê tợn. Khi đó, tôi như thể chú dê non đứng trước miệng hổ đói.Tôi sợ hãi và hoảng loạn chẳng biết trốn chạy đường nào, chẳng biết cầu cứu ai nữa.Anh ta dồn tôi vào chân tường và giơ thẳng tay tát vào mặt tôi.Tôi lảo đảo, loạng choạng rồi ngã xuống đất.tôi khẽ kêu rên, yếu ớt và tuyệt vọng:
-Xin đừng giết con tôi!,,, Xin đừng...Tôi lịm dần và nghĩ mình đã chết ...
Cũng may lúc ấy, Phương đã đến kịp thời.Thấy vậy,Phương lao vào túm cổ và cho anh ta một cái tát như trời giáng.Sau đó, cô ấy đưa tôi đi bênh viện cấp cứu.
Đêm hôm sau, tôi trở dạ và sinh em bé.Nhờ trời cũng được mẹ tròn con vuông.Hai tháng sau,tôi đưa đơn ra tòa ly dị.
Cả một thời gian dài sau đó,cứ ngủ là tôi lại thấy ác mộng.Tôi luôn mơ thấy mình đi lạc vào rừng sâu,tối tăm.lạnh lẽo và có một con thú dữ khổng lồ, cứ đuổi theo tôi đòi ăn thịt.Khi tỉnh giấc,tôi thấy người lạnh toát,chân tay vẫn còn co giật.Tôi rất sợ hãi.
Dẫu vẫn biết, đàn ông trên đời này còn có rất nhiều người tốt,Nhưng mỗi lần, nhớ lại cơn ác mộng đó, tôi lại thấy hoảng sợ và chẳng bao giờ dám nghĩ đến chuyện tái giá nữa.
HÀ NỘI NGAY02/1/2013
.
.
;