Ngày nảy ngày nay, người tốt ngày càng mai một dần, nhưng mẹ mìn thì đến lắm ( nếu ai không đồng quan điểm cũng đừng ném đá TMV nha). Mẹ mìn có muôn nghìn dáng vẻ, bộ mặt. Có loại mẹ mìn muốn lừa đảo để chiếm dụng tiền của nhưng cũng có loại mẹ mìn muốn đầu độc để hủy hoại sức khỏe và nhan sắc của mình, nên câu chuyện mà tôi kể sau đây xin khuyến cáo mọi người hãy luôn luôn đề cao cảnh giác nha.
Cách đây không lâu, cô em họ tôi đến chơi với vẻ mặt rất hồ hởi trên tay xách một túi quà to tổ bố mang biếu tôi. Tôi mắt tròn mắt dẹt nhìn cô nàng đầy vẻ ngạc nhiên vì xưa nay, cô này ki bo nổi tiếng mà sao bữa nay rộng rãi quá thể.
Cô ý nhìn tôi một hồi rồi ái ngại hỏi:
- Chị mới ốm dậy hay sao mà nhìn người tiều tụy thế? Mấy bữa trước, đến chơi, em còn thấy chị sắc diện hồng hào, dáng chuẩn như người mẫu ý... vậy mà...
Tôi cười, khẽ nói vẻ mệt mỏi:
- Ừ, chị mới bị Tào Tháo rượt mà... Mệt quá...
Ngay lập tức, mắt cô ý sáng lóe lên, cắt ngang lời tôi:
- Ủa! Tội chị quá! Tội quá đi mất... Mà cũng vừa hay...
Nói rồi, cô ý liền móc trong túi ra một lọ thuốc có dán cái nhãn hiệu rất quý hiếm "LINH ĐAN". Cô nàng đưa cho tôi và nói:
- May quá! Em vừa được đứa bạn thân cho lọ thuốc gia truyền của một thần y được mệnh danh là Hoa Đà té ghế, Chị lấy mà dùng... Em tặng chị luôn đó. Đảm bảo với chị là...
Tôi tròn mắt nhìn cô em họ, quá đỗi ngạc nhiên:
- Oh! Chị không dùng đâu... Em để mà dùng...
Cô ta cười hì hì và dúi vội lọ thuốc vào tay tôi rồi chào ra về. Tôi tần ngần nhìn lọ thuốc mà lòng không khỏi " áy náy" về cái tính " thơm thảo" đột xuất của cô nàng. Tôi nheo mắt để cố đọc những dòng chữ nhỏ li ti được ghi trên vỏ lọ thuốc: " Công dụng: Dùng cho trẻ em còi xương suy dinh dưỡng, kém ngủ, biếng ăn..."
Tôi quẳng vội lọ thuốc vào ngăn kéo rồi khẽ phì cười một mình: " Cô em họ mình tốt thiệt ghê".
Một tuần sau, cô ta quay lại, nhìn thấy tôi có vẻ béo ra thì vui mừng ra mặt:
- Ủa! Hôm nay, nhìn chị "mẫm" ghê... Chị hợp thuốc này thiệt đó. Chị uống hết thuốc rồi à? - Tôi nhìn cô nàng gật đầu. - Chị có muốn dùng thêm không? Em có đem theo nữa nè...
- Thật sao? Em cứ như là đoán được ý nghĩ người khác vậy... Thuốc này tốt lắm: Ăn ngon, ngủ khỏe chả khác gì thần dược cả...- Tôi nói và cười rất tươi... Em cho chị thêm một lọ nữa nha...
Cô ta nhìn tôi vẻ ngập ngừng nói:
- Chị à... lọ trước thì em biếu chị, còn lọ này thì...
- Không sao. Chị sẽ trả tiền em cả hai lọ luôn. Tiền nong không quan trọng, miễn sao gặp được thầy được thuốc như vầy là quý hóa rồi. Chị phải cảm ơn em nhiều lắm đó. À, mà bao nhiêu một lọ em nhỉ?
- Dạ, không đắt đâu ạ... Chỉ một triệu một lọ thôi ạ.
Tôi đưa trả tiền cho cô ý và miệng không ngớt cảm ơn.
Tiện đây, cũng có vài nét mô tả về cô nàng : Với dáng người thô kệch, vẻ mặt ngáo ngơ, cộng thêm "mùi viêm cánh" rất đặc trưng của một phụ nữ vừa thoát li khỏi nông thôn thì ai thấy chả tin cô ta thiệt thà như đếm... Nhưng mà... nhìn vào đôi mắt láo liên của cô ý thì ... phải dè chừng.
Một tháng sau, cô ả quay lại nhìn thấy tôi... thì vẻ mặt biến sắc:
- Ủa! Chị vẫn thế sao?
Tôi cười hỏi lại:
- Oh! Thế em nghĩ chị phải thế nào?
- Tôi à? Tôi nghĩ... sau khi chị uống hết hai lọ thuốc kia thì chắc chắn chị sẽ tăng 20 kí... chắc chắn chị đã thành con lợn xấp xỉ một tạ rồi... bởi vì vỏ thì đề là " linh đan " nhưng ruột lại chứa toàn thuốc tăng trọng của Tàu khựa. Có phải chị không hề uống thuốc? Có phải...
Tôi thở dài, gật đầu:
- Thì ra... em định đầu độc chị? Vì sao chứ? Xưa nay, chị rất tốt với em mà?
Cô ta thực sự không giữ nổi bình tĩnh nữa nên đã gào lên:
- Tôi không cần chị tốt với tôi. Tôi chỉ muốn chị thành con lợn một tạ vì tôi rất ghen ghét với chị... vì chị mỗi ngày một xinh đẹp còn tôi thì... vì dường như tất cả bọn đàn ông đều mê mẩn chị còn tôi thì....
Ôi! Cô em họ của tôi... Thì ra chỉ vì lòng ghen ghét đố kị mà cô ý đã hóa thành mẹ min từ lúc nào chẳng hay... Chỉ có điều, cô ý không lừa được tôi vì tôi đâu phải chú cừu non vụng dại mà tôi ... tôi đích thực tên Thủy đệm Phù... - một nhân vật trong truyện cổ tích bị bọn trẻ con rất ghét...