Mấy tuần trước, tôi đưa con gái tới nhà chị họ chơi. Nhà chị ấy ở gần bãi đá Sông Hồng nên mùa này trồng rất nhiều hoa bách hợp. Vừa đến nơi, là tôi đã thích mê bởi những luống bách hợp đang đổ trổ nụ hé bông. Thấy chị họ đang ngồi cặm cụi nhổ cỏ, tôi liền sắn quần rồi chạy tới giúp chị. Con gái tôi thì chạy lăng xăng đùa với lũ trẻ ở gần đó.
Quá trưa, chúng tôi mới nghỉ ăn cơm. Lúc này tôi cũng đã thấm mệt, lấy tay áo giơ lên để quệt mồ hôi trên trán rồi thở phào nhẹ nhõm và ngắm nhìn những nhành bách hợp kiêu sa rung rinh đùa giỡn với cái nắng mới đầu hè. Bất chợt, con gái chạy lại níu tay tôi khẽ hỏi:
- Mẹ ơi, sao mẹ phải làm vất vả thế làm gì ạ? Vì con thấy khi bác ấy bán hoa đâu có chia tiền cho mẹ?
Tôi khẽ vuốt tóc con gái, nói:
- Mẹ làm việc ấy vì yêu thích loại hoa bách hợp chứ không phải vì tiền đâu con.
Con gái chớp chớp mắt, vẻ tần ngần suy nghĩ rồi như nói chỉ mình nó nghe được:” Mẹ làm vì yêu thích ạ?”
Ít lâu sau, vào một buổi trưa, con bé từ trường trở về nói với tôi trong hơi thở hổn hển:
- Mẹ ơi, hôm nay, bạn H làm hỏng cái hộp bút của con. Con tức quá nên đã gọi điện cho mẹ bạn ấy để bắt đền. Mẹ bạn nói: chiều nay, con sang bên đó bác ý sẽ đền chiếc hộp bút mới.
Tôi nghe thế liền nghiêm sắc mặt nói với con:
- Không nên làm thế con ạ.
- Vì sao hở mẹ? Nếu làm hỏng đồ của người khác thì phải bồi thường chứ ạ.
- Thế bạn có xin lỗi con chưa?
- Dạ…có rồi ạ.
- Nếu bạn biết sai và xin lỗi là đủ rồi con ạ. Con biết không? Mỗi người chúng ta ai cũng có lúc làm sai, làm hỏng, điều chủ yếu là phải biết nhận ra sai trái là được.
Con bé nghe thế thì vẫn chưa chịu thôi, nó hỏi lại tôi:
- Nhưng mẹ ơi, sao phải tốt với bạn ấy thế ạ? Vì con thấy bạn ấy học dốt, lại nhà nghèo thì sao có thể giúp lại mình được chứ.
Tôi nắm chặt bàn tay con gái, hơi hạ giọng nói:
- Con à, làm điều tốt thì không cần báo đáp.
Nó nghe tôi nói thế, hơi cúi đầu lẩm bẩm điều gì không rõ. Rồi đột nhiên nó hỏi lại tôi:
- Mẹ ơi, con thật sự không hiểu vì sao mẹ hay làm việc tốt thế ạ? Sao mẹ còn đối xử tốt với cả những người hay nói xấu mẹ nữa chứ…
Tôi nhìn con bé, chậm rãi giải thích:
- Con gái yêu của mẹ, mẹ dù làm bao nhiêu việc tốt cũng thấy chưa đủ bởi vì mẹ muốn con gái mình sau này đi ra ngoài lỡ có làm điều gì sai trái thì sẽ được mọi người bỏ quá cho. Chỉ cần bấy nhiêu thôi là đủ con ạ.
Con bé nhìn tôi chớp chớp mắt hỏi nhỏ: “ Có phải vì mẹ yêu con không ạ? “. Tôi không trả lời mà chỉ khẽ gật đầu. Bất giác, con gái ôm chặt lấy tôi, giọng như thổn thức:” Mom ơi ! Con yêu mom rất nhiều…”
Home Chuyện Ngoài Lề Hoa Bách Hợp Và Những Điều Giản Dị