Một hôm, tôi đang đi chợ thì gặp cô hàng xóm cũ. Vừa nhìn thấy tôi, cô ý đã níu vội lại để khoe:
- Chị ơi, chuẩn bị phong bì và nhớ tẩy giun sớm nhé...
- Ủa! Sao phải thế? Có vụ gì sao?- Tôi tròn mắt ngạc nhiên hỏi lại.
Cô nàng mặt hớn hở nói với tôi:
- Chả là… cháu nhà em sắp lên xe hoa. Con bé này tốt số đáo để chị ạ: Bên thông gia và chồng chưa cưới của nó đều làm ở bộ ngoại giao, nên vài tháng nữa, bố mẹ cậu ý sẽ xin cho cháu qua bộ đó làm luôn.
- Trời! Thiệt vậy sao? Thế thì số con gái em còn hên hơn cả Xuân tóc đỏ còn gì...
Ngẫm mà thấy lạ ghê ta! Quả là không tin nổi dù đó là sự thật vì mấy bữa trước, tôi nghe nói : con bé ý chỉ học hết lớp 7 rồi bỏ học, lông bông, đàn đúm…Chẳng có nhẽ có chuyện mèo mù té vô đĩa cá rán sao? Biết đâu được nhỉ...
Bẵng đi một thời gian, tình cờ tôi đi qua cổng nhà cô láng giềng cũ đó. Cùng lúc ấy, tôi chợt thấy con gái cô ta dắt xe máy qua. Nhìn mặt con bé đen nhẻm, cháy sém, tóc vàng hoe, tay xe đeo hai chiếc mũ bảo hiểm make in China, tôi buột miệng hỏi:
- Ủa! Con gái em đến bộ ngoại giao làm việc đấy à?
Nghe tôi hỏi thế, cô láng giềng mặt đỏ tưng bừng, giọng ấp úng:
- Dạ… Trong lúc chờ việc… con bé đi chạy tạm xe ôm…
- Hì hì…