Anh Tùng về đến Giáp Bát thì gọi tắc xi về trường. Đang giờ tan tầm,chẳng hiểu anh chàng lái xe
nghĩ gì mà rẽ vào đường Trường Chinh nên đi được một đoạn đến ngã tư thì bị tắc đường.Nhìn dòng xe chật cứng như nêm cối,tiến thoái không được,anh Tùng bực quá mắng:
-Ơ hay! Anh này bị ấm đầu hay sao mà giờ này còn cho xe chui vào đây để hít khí thải hở.Đang vội thì chớ.Bực chết đi được.
Ngồi trên xe đợi, anh Tùng thấy nóng ruột quá liền trả tiền tắc xi rồi xuống đi bộ vòng sang đường Tôn Thất Tùng để bắt xe ôm vào trường.Ngồi trên xe,anh luôn miệng giục anh xe ôm cho xe
chạy nhanh hơn nữa.Nhưng thật không may,cái xe cà tàng của anh ta đi đến đường La Thành thì
lại chết máy giữa đường.AnhTùng tức đỏ mặt nói to như mắng :
-Cái ông này chán
thật.Muốn kiếm được bát cơm thì phải đầu tư con xe ngon vào chứ.Xài con xe rách nát thế này thì chết đói à?-Rồi anh nói như than-Hôm nay, không hiểu là ngày gì mà sao xui thế không biết.Điên Thật!
Nhìn đồng hồ ,thấy trong lòng Như có lửả đốt,anh Tùng chẳng biết trút nỗi bực dọc vào đâu nên đành giậm chân để trút cả xuống đường đất.Sau đó ,anh chạy bộ đến chỗ ngã ba để tìm chiếc xe ôm khác.Lần này ,rút kinh nghiệm,anh chọn con xe thật ngon mới đi.Đến gần trường Sư Phạm,anh xuống xe chạy vào đại lý mua cho tôi hộp sữa bột Cô gái Hà Lan và một ít bánh kẹo rồi lên xe đi tiếp.
Tôi ngồi bên cửa sổ chờ hoài mà chả thấy chàng xuất hiện thì buồn quá chỉ muốn khóc.Hoàng hôn nhạt dần,mây tím lạt phai.Chiều càng muộn gió thổi mạnh hơn mang theo buốt giá.Những con chim nháo
nhác gọi nhau về tổ.Tôi cũng tha thiết thầm gọi tên chàng...tôi gọi mãi...nhưng đáp lại lời tôi chỉ có tiếng gió bấc rít lên từng hồi trên những cành cây
trước cửa nhà.
Bỗng tôi nhìn thấy chiếc xe máy đang đi về phía nhà mình.Tôi chợt giật mình vì đoán
là... chàng.Tôi thầm nghĩ: "Mình phải " ốm" mới được..."nên tôi trèo vội lên giường kéo chăn trùm
kín đầu.Trống ngực tôi đập dồn dập.Tôi ở trong chăn thấp thỏm không yên thỉnh thoảng lại mở chăn ngó ra ngoài.
Anh Tùng đã đến trước cửa nhà.Anh hồi hộp gõ cửa và khẽ gọi :
-Xuân ơi... Xuân có nhà không em?
Phần vì giữ ý,phần vì không muốn bị Xuân phá đám nên anh mới phải đánh tiếng trước như thế nhưng tôi không hiểu...Tôi thấy bực quá trùm kín mít chăn chẳng buồn trả lời.Thấy cửa chỉ khép hờ mà không có tiếng Xuân thưa ,anh Tùng mừng lắm vì biết chỉ có mình tôi ở nhà.Anh mở cửa,bước vào nhà.Đền sát giường ,anh mới khẽ gọi:
-Trà My ơi! Anh về rồi này...
Tôi lặng thinh không nói gì cả.Anh Tùng thấy thế lo cuống cả lên vì tưởng tôi ốm nặng.Anh run tay mở chăn trên đầu tôi ra,líu cả giọng lại:
-Trà My ơi! Em sao thế?
Thấy tôi mướt cả mồ hôi trán ,anh kêu lên:
-Trong phòng ấm ,em trùm kín chăn làm gì cho toát hết mồ hôi thế này?Anh rút
vội chiếc khăn trong túi ra thấm mồ hôi trên trán cho
tôi.
Tôi khẽ hất tay anh vùng dậy khỏi giường.Tôi cho rằng anh ấy đến không gặp được Xuân nên mới lén lút hỏi han đến mình .Tôi thấy cay cay nơi sống mũi thầm nghĩ: "Anh ta định bắt cá hai tay
sao?Anh định coi tôi
như người tình vụng trộm của mình sao?Đừng hòng nhé".Tôi định bỏ chạy thì không may vấp phải cái ghế xuýt thì ngã sấp xuống đất.May mà anh Tùng đứng gần đó đã kịp đỡ tôi lại.Khi đứng vững ,tôi vội gỡ tay anh ra,hơi dài giọng nói:
-Xuân không có
nhà đâu.Anh muốn gặp Xuân thì mai đến nhé.
Anh Tùng giữ chặt tôi lại,ngạc nhiên hỏi:
-Em sao thế ,Trà My?
Tôi có ý định vùng ra để bỏ chạy nhưng khi ở trong vòng tay ôm của anh ấy thì lí trí
đành chịu thua tình cảm.Ánh mắt anh nhìn tôi như có lửa nó làm bùng lên
niềm khát khao trong cả hai chúng tôi.Trước mắt tôi đất trời nghiêng ngả, sóng sánh.Hơi thở nồng nàn của anh phả vào mặt tôi làm tôi thêm
đắm đuối,chờ đợi.Rồi làn môi anh đã chạm vào môi tôi.Chóp lưỡi nóng hổi quyện vào nhau làm rạo rực cõi lòng đôi lứa...Nụ hôn đầu đời say đắm và ngây ngất khiến cho cả hai chúng tôi
cùng khẽ rùng mình...Tiếng chuông đện thoại của anh bỗng reo lên làm
chúng tôi giật thót cả người.Chúng tôi bất giác rời nhau.Anh cầm máy lên xem ,cau
mày vẻ khó chịu rồi khóa máy.Tôi
đoán chắc là Xuân gọi tới nhưng vẫn hỏi anh:
-Ai gọi thế anh?
Anh không trả lời,khẽ kéo tay tôi nói:
-Anh đói rồi.Mình ra ngoài ăn chút gì đi em.
-Vâng.-Tôi khẽ đáp.
Chợt nghĩ ra điều gì,anh cười hỏi tôi:
-Em không ốm à?Thế mà anh cứ tưởng...nên lại mua đường sữa đến thăm em.-Anh đưa túi quà cho tôi.
Tôi phì cười đỏ mặt,vênh cái mặt lên nói:
-Đang bị ốm nhưng nhìn thấy anh bực quá nên hết ốm rồi.Anh cho em quà à.Cảm ơn anh nhé.Ngại từ chối ghê cơ.
Anh cười tít mắt:
- Hiệu nghiệm thế sao?Thế là anh thành thuốc tiên rồi,hi...
Tôi hơi bĩu mỏ nhìn cái vẻ đắc ý của anh rồi mở tủ lấy cái áo bu dông
khoác tạm cho khỏi lạnh, khóa cửa và đi theo anh.Cú điện thoại vừa rồi đã nhắc nhở anh rằng...Xuân lúc nào cũng bám riết anh như một cái bóng chẳng rời.Đã nhiều lần,anh muốn nói chuyện thẳng thấn với Xuân nhưng cô vẫn cố tình lảng tránh.Với anh Xuân giống như một bài toán khó chưa tìm ra cách giải.Anh chợt thở phào thầm nghĩ "May thật!Nếu cô ta về bất chợt nhìn thấy cảnh mình và nàng hôn nhau trong nhà ...
thì không biết chuyện sẽ thế nào?Khủng khiếp quá..."
-Về qua nhà, anh lấy xe đi cho nhanh em nhé.-Anh quay sang
dịu dàng nói với tôi.
-Dạ.-Tôi khẽ đáp.
Đến nhà anh,tôi đứng đợi ở cửa chờ anh vào lấy xe.Anh vào nhà một lát rồi gọi với ra:
-Em ơi! Vào đây đã nào.
Thấy tôi có vẻ lưỡng lự,anh nói luôn:
-Em vào anh nhờ chút.
Tôi hơi ngần ngại rồi bước vào nhà.Anh nhìn tôi cười hớn hở nói:
-Anh nghĩ lại rồi.Không ra ngoài ăn nữa vì anh muốn được thưởng thức món mì tôm do em
làm.Tuần trước ,em đã chả hứa với anh còn gì.
Tôi hơi phụng phịu nói:
-Em đoảng lắm đấy.Nếu có phải ăn bát mì nát bét thi anh đừng có kêu ca phàn nàn nhé.
Anh cười rất tươi nói:
-Không chê.Không
bao giờ chê cả.Dẫu phải nếm mật nằm gai anh cũng xin nguyện cam lòng.
Tôi phì cười ,nguýt dài rồi đi vào bếp. Tôi cởi áo bu dông treo lên mắc.Anh liền theo tôi,chạy lăng xăng chuẩn bị mì,bát và cả nước sôi đem lại cho tôi.Tôi cầm gói mì lên định cắt vỏ để cho mì vào bát thì bất chợt anh vòng tay ôm tôi từ phía sau.Tôi khẽ kêu lên:
-Ơ kìa! Để em làm đã nào...
Anh thì thầm vào tai tôi:
-Để sau đi.Anh muốn tặng em cái này đã...
-Tặng em?
Anh lấy ở trong túi áo ra một cái hộp nhỏ và khẽ nói:
- Anh đã mua nó từ lâu nhưng cứ ngần ngại ...hôm nay,mới dám mang ra tặng em.Em mở ra đi.
Tôi hồi hộp run tay mở chiếc hộp, sửng sốt :
-Nhẫn tình nhân?
-Ừ.-Anh cầm tay tôi,âu yếm nói-Để anh đeo cho em
nào.
Tôi hơi rụt tay lại,nói:
-Chiếc nhẫn này rất quý.Em không nhận đâu.
-Em à,nó cũng chỉ là kim cương thôi mà.Kim cương dù đắt mấy cũng không quý bằng em được.
Được nghe những lời có cánh ấy ,cánh mũi tôi phập phồng ,nở to vì sướng.Tôi hết ngắm nghía chiếc nhẫn lại ngắm chàng.Anh chính là chàng hoàng tử trong mộng của tôi từ thuở thiếu thời.Tôi thật chẳng còn dám mơ gì hơn thế nữa.Anh đeo nhẫn vào tay cho tôi và rất mừng vì chiếc nhẫn ấy rất vừa với tay tôi.Anh nắm bàn tay tôi khẽ nói:
-Em hãy đeo nó suốt đời...Đừng bao giờ tháo nó ra,em nhé.
Rồi anh đeo chiếc nhẫn còn lại vào tay mình,ngắm nghía và nói:
-Anh cũng sẽ đeo nó suốt đời, sẽ không bao giờ tháo cả.
Niềm hạnh phúc đến bất ngờ khiến cho tôi đờ cả người ra chẳng biết nói gì nữa.Anh nhìn tôi,khẽ hỏi:
-Em sao thế,Trà My?Em sao thế?
Nghe anh hỏi,mặt tôi đỏ bừng như trái táo chín.Tôi khẽ nói:
-Em cứ nghĩ mình đang nằm mơ ...
Xuân ở nhà bạn mà lòng dạ không yên.Cô ấy gọi điện cho anh Tùng nhưng anh không trả lời mà lại khóa máy lại.Cô liền gọi cho tôi nhưng chỉ có tiếng chuông đổ hoài và tôi không nghe máy.Điều đó làm cô chợt giật nảy mình vì linh cảm thấy có điều gì đó...Cô vội bổ về nhà, vội đến nỗi quên
chưa cả chào chủ nhà đã phóng xe đi thẳng.Về đến nhà, thấy cửa khóa,Xuân thở phào vì nghĩ linh tính của mình đã nhầm.Cô định quay xe trở ra nhưng chợt áy náy trong long và tự hỏi: 'Cô ta đi đâu
nhỉ?Sao lại khóa cửa thế kia?Hay là..." Xuân lại quay về,dựng xe,mở khóa và vào nhà.Cô cảm nhận nhà mình có điều gì đó là lạ...Chợt Xuân phát hiện ra túi quà trên bàn.Cô hết sức ngạc nhiên tự hỏi: " Đây là túi quà anh Tùng mua cho cô ta?Có phải là họ đang ở bên nhau
không?" Máu nóng chợt bốc lên mặt.Xuân đẩy xe vào nhà để nó đổ lăn kềnh rồi ra cửa bấm vội khóa và chạy thẳng sang nhà anh Tùng.
Anh
Tùng kéo tôi về phía mình,xiết chặt tôi trong vòng tay rắn chắc của anh,khẽ nói bên tai tôi như tiếng gió thì thầm:
-Em yêu!Em đúng
là nàng thơ của anh.Cho anh được mơ cùng em nhé...
Tôi không trả lời,chỉ nín thở chờ đợi.Đôi môi nồng nàn của anh lướt nhẹ trên mắt ,trên môi,trên cổ của tôi.Tôi cứ lịm dần vì cái vị ngọt ngào của nó.Làn môi như có điện của anh cứ lùi dần,lùi dần xuống dưới.Rồi anh dừng lại,khẽ giật chiếc nơ buộc trên ngực váy của tôi để lộ hai bầu ngực căng tròn như hai trái đào tiên.Anh đờ đẫn cả người , khẽ thốt lên:
-Trời ! Sao ngon thế!
Quá đắm đuối với món quà tuyệt vời của chúa đã ban tặng,người anh hơi run lên vì những cảm xúc lạ chợt ùa về.Anh thoáng rối trí phân vân không biết nên chạm thử tay vào hay dùng môi nếm thử vị tinh khiết của trái ngon đầu mùa ấy...
Chợt có tiếng cốc thủy tinh rơi : "Choang!"khiến cả hai chúng tôi giật thót cả người.Tôi rùng mình
thoáng chút sợ hãi vội ôm chặt lấy anh.Anh khẽ cằn nhằn:
-Con mèo hàng xóm
đáng ghét thật.Anh chỉ vừa quên đóng cửa là nó đã vào quậy phá rồi.
-Thế ạ?
Tôi chưa kịp hoàn hồn thì chợt thấy Xuân lên tiếng:
-Không phải mèo đâu.Em vừa làm rơi chiếc cốc đó.
Sự xuất hiện của Xuân làm cả hai chúng tôi bàng hoàng.Ôi ! Chả hiểu kiếp trước, tôi có nợ nần gì cô ấy mà kiếp này,tôi đi đến đâu cô ấy cũng bám theo như một oan hồn vậy....
(còn nữa)