Phải chi đừng đến nơi đây
Phải chi nàng cứ chân mây cuối trời
Cứ như ngọn gió thảnh thơi
Cứ như bóng nắng một thời mộng mơ
Nắng vàng ươm kén ươm tơ
Dệt nên nỗi nhớ vần thơ trao nàng
Đêm về luống những mơ màng
Thả hồn theo giấc mộng vàng phiêu diêu