Lên mạng ảo, cùng tung chảo
Ở đời , vốn dĩ đã tồn tại rất nhiều nghịch lí.Chẳng cần đi tìm đâu xa,chỉ cần dạo qua cái làng facebook một lượt là đã thấy đầy rẫy rồi.
Ngày đầu lên fb,tôi còn bỡ ngỡ nên lắm lúc cứ ngồi thở vắn than dài,băn khoăn tự hỏi: "Ôi lạ thế?Sao lạ quá!..." Chả là khi tôi up stt từng phần tiểu thuyết của mình lên trang cá nhân, tuy là...truyện hay,ảnh đẹp song cứ đứng thui thủi một chỗ như bà cô ế chồng chẳng người hỏi han.Nhưng...khi tôi chán quá "thả cóc "ra nhảy múa một bài thì kết quả ngược lại ... "Nàng Cóc" này đắt hàng tơi tới.Người like,kẻ tán thưởng rào rào...Hay thật! ..." Khi mình múa bút ra những câu văn ngọt nước như thơ thì người đọc thưa thớt như lá mùa thu còn khi mình chán quá vung bút,vãi mực viết vài câu văn xuôi chịu khó xuống dòng liên tục thì được tán thưởng nhiệt tình.Lạ quá trời luôn..."
Một hôm, tôi chia sẻ với một tay lão luyện trong làng fb tức thì có câu trả lời rất thỏa đáng.Lão làng nói:"Có gì lạ đâu.Bạn up thơ lên chỉ có mấy dòng ngắn củn nên nhiều người thấy ngắn đọc liền còn...bạn up truyện lên dài dằng dặc,người ta nhìn thấy nhiều chữ thế đã thấy ngại,thấy ngán... nên đọc làm gì...Văn hóa đọc thời @ nó thế đó bạn ạ...Bạn hiểu ra vấn đề chưa nhỉ? Tỉnh mơ chưa nhỉ?"
Tôi nghe chợt hiểu ra nên gật gù lia lịa : "Chí lí ! Rất chí lí!".Rồi một hôm,tôi thấy có stt của một nàng vẻn vẹn chỉ có thế này "Ôi!Bực mình ...Trên trán mình tự nhiên mọc lên một cái mụn trứng cá to quá chả khác nào cái đèn pin trước mặt cả...Bựa vãi..."Ngay lập tức sau đó,tôi thấy người ta like tới tấp,like điên đảo.Trời! Tiểu thuyết của tôi chả bao giờ sánh được với cái mụn trứng cá trên trán cô nàng kia...chỉ vì nó rất ngắn...Huhu,tôi đành tự an ủi lòng mình:"rằng chua cay cũng thế mà thôi...."