CHUYẾN TÀU ĐỊNH MỆNH - PHẦN 3



Ra khỏi con đường nhà anh ta, tôi rẽ vào một lối nhỏ chạy thẳng tới trạm xe buýt.
Tôi muốn chạy thật nhanh, thật xa để tên “họ Sở” ấy không thể tìm thấy mình nữa.
 Đầu nặng trĩu, mắt nhòe lệ, bước chân run lẩy bẩy khiến tôi mấy lần xuýt đâm phải người đi đường.
Đến bến, như người mộng du, tôi nhảy vội lên một chiếc xe buýt chạy về Hà Đông.
 Lên ô tô, tôi ngồi co ro, toàn thân run rẩy. Tôi co chân lên ghế, vòng tay ôm đầu gối, gục mặt xuống để khóc thầm. Nước mắt rơi lã chã ướt đầm cả chân váy.

  Nước mắt rơi hoài mà sao nỗi ấm ức trong lòng tôi chẳng vơi đi chút nào cả … Càng nghĩ tôi càng thấy căm ghét hắn  ta.
 Ghét nhất là cái mặt của  “hắn’ nhìn cứ trơ trơ, mỗi khi  thấy con gái là cười cười, cợt cợt. Vô duyên thật! Còn cái miệng hơi nhỏ với cái môi trên mỏng dính như đúc khuôn từ  mẹ  của hắn thì lúc nào cũng ăn gian nói dối.
Chị họ mình nói chẳng sai. Hắn đúng là một gã trai nhà giầu, ăn chơi bê tha, đàng điếm vì chỉ cần nhìn vào cách ăn mặc và cử chỉ của cô nàng cặp kè với hắn lúc nãy là biết ngay mà…
 Khen cho hắn có tài sắp xếp thật.
Buổi sáng, hắn đi ‘mừng sinh nhật” với cô ả ở khách sạn còn tối đến thì hẹn gặp mình.
 Chưa biết chừng khi gặp mình, hắn còn giả bộ bữa nay, trở giời đau mỏi hết cả xương khớp mình mảy cũng nên…
 Tên nhà quê lừa đảo kia! Tôi nguyền rủa anh. Tôi không chỉ muốn anh phải chết  một nghìn lần mà còn muốn anh bị đày xuống mười tám tầng địa ngục để quỷ cái ở đó xé xác anh ra thành trăm mảnh, nghìn vạn mảnh.… huhu…
 Anh tưởng mình là ai mà dám lừa tôi chứ? Anh thử nhìn lại mình xem: Nếu anh bị ra khỏi  cái ngôi nhà hoành tráng kia thì sao nhỉ?
 Anh thật chả khác nào một tên chăn vịt không hơn không kém.
Chắc anh lầm tưởng mình ái ố mĩ miều, sáng giá lắm lắm sao?

Mà … gã ta, người đã xấu xí, tính cũng xấu xí, lại vô duyên nữa … thì vì sao mình phải buồn rầu, đau khổ vì  hắn ta nhỉ?
Sao mình  không cho hắn lùi vào dĩ vãng cho nhẹ lòng?
Tôi bậm môi lại khẽ rít lên “  Gã quê mùa lừa đảo kia!  Tôi nhất định sẽ thù anh đến chết… huhu…”
 Lạ quá! Tôi cố  không  muốn nghĩ càng nghĩ nhiều hơn.
 Tôi cố quên , lòng càng nhớ thêm.
Tình yêu là liều thuốc đắng cay.
Biết đắng cay mà sao người ta vẫn thích uống nó?
Cả tôi nữa, hình như… tôi vẫn còn  "ghiền" thứ thuốc ý thì phải…
Tôi tự thấy ghét  và giận bản thân tôi quá …
 Xe đã đến bến cuối cùng, hành khách chen lấn nhau ra cửa còn tôi vẫn ngồi im không nhúc nhích.
 Anh phụ xe lại gần tôi , ngạc nhiên hỏi:
-         Bến cuối cùng rồi… sao em không xuống?
  Tôi vẫn lặng thinh như một kẻ mất hồn.
 Anh phụ xe thấy thế tỏ ra lo lắng:
-         Em sao thế? Em ốm à?
  Tôi chợt ngẩng đầu  nhìn lên, mặt sưng húp, nước mắt đầm đìa.
-         Phải xuống rồi ạ? Em xin lỗi.
   Tôi vịn vào thành ghế đứng dậy. Chân tay tôi run rẩy chỉ muốn khuỵu xuống.
Thấy tôi loạng choạng chỉ chực ngã , anh phụ xe  vội đỡ lấy tôi và dìu xuống đất.
Tôi cố gượng cười, nói giọng yếu ớt:
-         Cảm ơn...
Nhìn tôi lúc này thật thảm hại , chả khác nào con  cò non nớt gặp phải bão to gió lớn.
Anh phụ xe nhìn tôi vẫn  không yên tâm hỏi:
-         Em có cần anh giúp gì không?
  Tôi khẽ xua tay, trả lời giọng mệt mỏi:
-         Em không sao. Em chỉ say xe thôi.
Nói rồi, tôi cố gắng  lê từng bước một ra trạm xe buýt.
 Đến nơi, tôi ngồi phệt xuống ghế chờ, thẫn thờ nhìn người xe qua lại.
 Đầu tôi nặng như bị đổ chì,  mắt hoa, chóng mặt.
 Tôi miên man nửa tỉnh, nửa  mơ. Tôi như thấy trước mắt, hàng nghìn cặp tình nhân đang hối hả dìu nhau về tổ ấm của họ.
 Họ đi dần, đi hết... bỏ lại mình tôi.
 Ông trời ơi! Đời này có biết bao  chàng trai tốt bụng , thủy chung? Sao ông nỡ chỉ dành cho con một gã lừa đảo, vô tình, trăng hoa?
 Trời về khuya, sương xuống nhiều, mỗi lúc một thêm giá lạnh.
 Người đi lại thưa dần. Phố xá vắng tanh.
Chỉ có gió bấc mỗi lúc một điên cuồng giằng xé các tán lá của những cây xà cừ trước mặt, khiến thân cây như quằn quại đớn đau…
Đói, rét, đau khổ, tuyệt vọng đã làm cho tôi phát sốt và qụy  xuống.
 Tôi như một con gà dù, thoi thóp, nằm chờ chết.
 Người qua đường vì quá vội vã nên chẳng ai để ý đến tôi. Cũng may, có một cô lao công đứng tuổi phát hiện thấy tôi. Cô lại gần tôi, khẽ lay gọi:
-         Cháu gái ơi! Cháu làm sao thế?- Cô sờ trán tôi và khẽ kêu lên - Trời ơi! Con bé sốt cao thế? Khổ thân nó quá! - Khi nhìn kĩ khuôn mặt tôi cô hơi sửng sốt: Trời! Con bé  có khuôn mặt thật  giống con gái mình . Nó cũng chạc tuổi con gái mình mà.
 Nhìn tôi, cô có cảm giác thân thiết như thể ruột thịt của mình và nỗi xót xa, thương cảm trào dâng trong lòng người đàn bà cô độc .
Suy nghĩ một lát, cô quyết định  đẩy xe rác đến chỗ bác tổ trưởng và nói:
-         Cho tôi xin phép đi có việc một chút nhé. À, có lẽ cho tôi xin phép nghỉ luôn bữa nay...
Không kịp đợi bác tổ trưởng trả lời, cô vội vã quay lại chỗ tôi.
 Cô vẫy một chiếc tắc xi chở tôi về nhà mình.
Đến nhà, cô nhờ anh tài xế bế vác tôi vào giường.
Sau khi đã đắp chăn ấm cho tôi, cô tất tả đi lấy khăn ướt đắp lên trán  tôi rồi nhìn tôi đầy vẻ xót xa:
-         Con cái nhà ai mà khổ thế này? Tội quá!
Cô  vội vào bếp nấu nồi cháo rồi múc một bát bưng ra.
Cô lấy ghế ngồi cạnh tôi và ân cần bón cho tôi từng thìa nhỏ.
 Nước cháo làm cho tôi tỉnh dần.
Tôi mở  hé mắt, nhìn thấy gương mặt cô hơi dài, xương xẩu  vẻ rất khắc khổ nhưng thật nhân từ.  
Thấy tôi tỉnh lại, cô mừng rỡ khẽ kêu lên:
-         Con bé tỉnh rồi. Thật đội ơn trời đất! - Cô vén vạt áo lên chấm nước mắt, giọng hơi run run khẽ nói một mình - Con bé thật tội nghiệp, càng nhìn càng thấy giống con gái của tôi…
 Con gái tôi cũng tội lắm. Từ khi nó bỏ nhà đi theo người yêu vào Sài Gòn  tính đến nay đã được gần một năm mà chả thấy có tin tức gì cả. Giờ chẳng biết giờ nó ra sao nữa …
Cô ngậm ngùi,  khẽ thở dài quay vào bàn thờ thắp nén hương cho  người chồng đã quá cố và  nghẹn ngào khấn:
-         Nếu ông sống khôn chết thiêng thì xin hãy phù hộ cho con gái của mình đang sống ở nơi đất khách quê người được khỏe mạnh, bình an…Xin hãy phù hộ cho nó sớm quay trở về. Tôi ở một mình cô độc và buồn lắm…Tôi nhớ nó lắm…Tôi …
Nhìn cô , tôi  cũng chạnh lòng nghĩ đến mẹ của mình.
 Từ ngày xóm Liều Thanh Nhàn bị giải tỏa, không biết mẹ tôi  đã chuyển đi đâu mà tới giờ vẫn biệt vô âm tín. 
Mẹ ơi! Con nhớ mẹ vô cùng... nhưng con  biết  phải làm sao để gặp được mẹ bây giờ?
 Mẹ ơi... Mẹ ơi! Con … con thương mẹ lắm…Huhu…con đau buồn lắm…
Lúc này, con chỉ muốn sà vào lòng mẹ để khóc cho vơi bớt đi nỗi uất ức , đau đớn trong lòng con…,con chỉ muốn có mẹ ở bên cạnh… Mẹ ơi… sao những giây phút con được ở bên mẹ chỉ ngắn ngủi như một giấc mơ… và những giấc mơ ấy con cũng có thể đếm được trên đầu ngón tay của mình….
Tôi sinh ra trong một gia đình theo đạo thiên Chúa ở  thành phố Nam Định.
Bố tôi lấy mẹ cả mười sáu năm nhưng không thể sinh nổi một mụn con.
Sau nhờ người mai mối, bố  đã lấy mẹ tôi về làm lẽ và một năm sau tôi đã ra đời.
Ông nội tôi vì  mắc bệnh nan y nên không đợi nổi ngày đứa cháu nội chào đời,  đã mất trước khi mẹ sinh ra  tôi vài ngày.

 Khi vừa mới lọt lòng, tôi đã được bà nội đưa vào nhà thờ rửa tội và cha xứ đặt tên thánh cho tôi là Ma-ri-a.
Sự có mặt của tôi đã đem đến cho bố và bà nội tôi một niềm vui vô bờ bến.
 Bố tôi rất mực yêu thương tôi, nâng niu tôi trên tay như thể báu vật khiến mẹ cả cảm thấy cô đơn và đố kị nên đã  lặng lẽ bỏ đi.
 Ngày chủ nhật, bố thường bế tôi tôi đi lễ nhà thờ và hết lời cảm tạ, ngợi ca công ơn của Chúa vì người đã mang tôi đến thế gian này cho ông.
Tôi càng lớn càng xinh xắn, dễ thương, nói năng khôn khéo, ngộ nghĩnh.
 Bố thường gọi tôi là nàng công chúa nhỏ còn bà nội thì gọi tôi là “ con chuột khoét nong”.
 Mẹ tôi là một cô gái nhà quê nghèo, đối nhân xử thế vụng về lại là người ngoại đạo nên bị bà nội tôi rất khinh miệt.
Bà luôn tìm cách tách tôi ra khỏi vòng tay của mẹ. Khi tôi bốn tháng tuổi bà đã ẵm tôi sang ngủ chung với bà. 
Tuy cùng sống chung một nhà nhưng bà nội bắt mẹ tôi phải ăn riêng và không bao giờ cho tôi được nhận quà của mẹ.
 Nhiều lần, tôi bắt gặp mẹ đứng từ xa , ứa nước mắt ngắm nhìn tôi chơi đùa với thú cưng của mình
 Khi tôi tròn một năm tuổi thì bà nội đã đuổi mẹ tôi ra khỏi nhà sau một cuộc xung đột cãi vã lớn giữa mẹ chồng và nàng dâu.
  Sau đó ít lâu, mẹ tôi đi lấy chồng khác và theo ông dượng này về Hà Nội làm ăn sinh sống.
 Từ đó trở đi, tôi chỉ còn được gặp mẹ trong những giấc mơ…

 Trước cổng nhà tôi, có hàng râm bụt xanh mướt, thấp tè  chừng ngang đầu một đứa trẻ lên ba.
Hoa của nó giống như những chiếc kèn đồ chơi xinh xắn, màu đỏ rực làm sáng bừng cả con ngõ nhỏ yên vắng.
   Gần đó, có một bác bàng già với những tán lá xòe tròn như cả đống ô xếp  chồng lên nhau, cách nhau rất đều đặn và nhỏ dần tới ngọn.
Lá bàng từ xanh non đến xanh rì  rồi chuyển dần thành loang đỏ .  Sắc lá thay đổi theo mùa như một chiếc đồng hồ báo hiệu thời gian.
Mùa hè, tôi hay cùng lũ trẻ ra đây hái lá dâm bụt giả làm bánh cuốn để chơi bán đồ hàng.
Chúng tôi tranh nhau tựa lưng vào tấm thân màu nâu sậm, xù xì của bác bàng già cho đỡ mỏi.

Tôi còn nhớ, hồi ấy, có cậu bé nhà bên trông người rất rắn rỏi,  nước ra ngăm đen và đôi mắt sáng như sao, cao hơn tôi chừng một cái đầu  rất thích tôi. Cậu ấy thường hái hoa dâm bụt cài lên mái tóc cho tôi rồi hơi lùi lại sau để ngắm.
Những tia nắng sớm len lỏi qua kẽ lá của bác bàng già tinh nghịch chiếu rọi vào mặt tôi khiến hai má tôi đỏ lựng như trái táo chín.
Chị gió nam mát rượi nhè nhẹ luồn bàn tay mềm mại vào mái tóc óng mượt như tơ của tôi làm nó lâng lâng, bông bềnh  bay theo gió.
 Không hiểu tại tôi xinh hay vì hoa dâm bụt mùi hương quyến rũ mà tự nhiên có đàn bướm nhỏ cứ rập rờn, rập rờn bay lượn theo tôi.
Chúng còn se sẽ đậu cả lên tóc, lên má tôi, âu yếm hít hít… Có lẽ chúng tưởng tôi là một bông hoa thì phải…
Những đứa trẻ ngước đôi mắt sáng long lanh nhìn tôi xuýt xoa:
-         Chà! Bạn Ngọc Liên xinh quá!
-         Ngọc Liên! Bạn xinh như công chúa ý… - Cậu bé nhà bên trầm trồ khen ngợi.
-         Mẹ ! Mẹ ơi!...
Tôi bất chợt nhìn thấy mẹ đang đứng nép người vào bức tường nhà bác hàng xóm len lén ngắm nhìn tôi, mắt rớm lệ.
 Tôi mừng rỡ reo lên và chạy nhao về phía mẹ.
Lũ trẻ thấy vậy chạy theo tôi và đàn bướm nhỏ cũng tớn tác bay theo.
Tôi sà vào lòng mẹ, vòng tay ôm chặt lấy mẹ. Mẹ run rẩy giang tay xiết chặt tôi vào lòng, miệng mếu máo, rớt nước mắt:
-         Con… Con gái yêu của mẹ… Con gái…
-         Mẹ ơi! Con nhớ mẹ lắm… Con yêu mẹ lắm… Sao lâu rồi mẹ không về thăm con… Con cứ tưởng mẹ đã quên con rồi…
Tôi nói rồi òa khóc nức nở… Tôi khóc vì thương … nhớ … giận hờn mẹ… Tôi khóc vì ghét một điều vô hình gì đó đã ngăn cách mẹ và tôi…
Tôi níu chạt lấy mẹ và khóc nấc lên như thể một đứa trẻ vừa bị một trận đòn ‘chí mạng”…
Cậu bé nhà bên và những đứa trẻ hàng xóm thấy thế cũng mếu máo khóc theo .
Đàn bướm nhỏ chẳng buồn bay lượn, ủ ê đậu xuống những cành dâm but gần đó.

Nhưng những giọt nước mắt chẳng thể giữ nổi mẹ tôi ở lại.
 Mẹ tôi vẫn phải ra đi… và “giấc mơ đẫm nước mắt” ấy chắc  sẽ còn theo tôi suốt cuộc đời này…



  Cô giơ tay áo lên lau vội nước mắt và  quay lại nắm bàn tay tôi khẽ nói:
-         Cháu  tỉnh lại là tốt rồi. May quá! May quá đi mất…
 Tôi ngước nhìn cô mắt đẫm lệ, nghẹn ngào chẳng thể nói nên lời.
 Tôi và cô ấy, hai con người xa lạ nhưng cùng chung cảnh ngộ, cùng chung nỗi nhớ và nguyện ước.
Tôi ước ao được có mẹ… còn cô ấy khát khao được ở bên con gái của mình.
Chúng tôi thật may mắn vì đã được ông trời thương xót, run rủi cho cái duyên gặp gỡ này… giống như sự bù đắp tuyệt vời của số phận.  
Trong cái rủi đúng là có cái may …
Tôi mặc cho nước mắt chảy dài trên má, run  run nắm chặt tay cô, hơi thở gấp gáp, nặng nhọc, há miệng cố lấy hết sức để bật ra tiếng gọi:
-         Mẹ! Mẹ ơi!...
  Cô hơi giật mình cúi xuống nhìn tôi  ngỡ ngàng ,  miệng mếu máo:
-         Ừ, con gái…  
-         Con tên Ngọc Liên…
-         Ừ, mẹ tên Muộn…
 Cô vội quay đi để giấu những giọt nước mắt đang lã chã nhỏ xuống ngực áo, thầm tự hỏi : “ Mẹ ư? Tôi mới chỉ đưa con bé về nhà và cho nó ăn một bát cháo mà …con bé đã gọi tôi bằng mẹ nghe thật ấm lòng còn con gái của tôi…?Tôi dành cho nó cả cuộc đời mình  mà… nó vẫn rời bỏ tôi  ra đi chỉ vì không muốn phải làm con gái của bà già quét rác này …Hụ hụ …”
 Mẹ nuôi run run vụng về đưa tay lên vuốt lại những sợi tóc mai xòa trên trán tôi khẽ xuýt xoa:
-         Con ngoan lắm… đẹp người, tốt nết và tên cũng rất hay nữa…
 Tôi hơi phụng phịu vẻ nũng nịu kể:
-  Ngày trước, vào độ Sen nở, mẹ con đã đẻ rơi con bên cạnh một cái hồ sen nên bà nội mới đặt tên con là Ngọc  Liên…hihi.
Bà con thường nói như kể chuyện cổ tích rằng, kiếp trước con là tiên nữ hoa sen nhưng lỡ tay làm vỡ chén ngọc của  Vua cha Ngọc Hoàng nên mới bị lưu đày hạ giới…Hihi, chả hiểu sao nhiều lúc con cũng tin vào câu chuyện hoang đường ấy…Mẹ có thấy con giống tiên nữ không mẹ?
-  Có lẽ thế thật mà… Con ngoan lắm… ngoan lắm… xinh lắm…Chỉ có tiên nữ mới xinh và ngoan như thế…
Mẹ khẽ đập đập vào lưng tôi như vỗ về một em bé , nước mắt rưng rưng.  Tôi nắm chặt bàn tay của mẹ, âu yếm để lên ngực trái của mình vì tôi muốn mẹ cảm nhận được nỗi xúc động đang dâng trào trong trái tim tôi.
 Từ giây phút ấy, tôi đã gọi cô là mẹ và mãi mãi cũng sẽ như thế…
Mẹ nuôi vòng tay ôm tôi và  khẽ hát ru … giọng ngậm ngùi , nghẹn tắc chẳng rõ lời: '  Con cò mà đi ăn đêm, đậu phải cành mềm lộn cổ xuống ao..." Lời ru nghẹn ngào ấy đã chạm vào vết thương đang rỉ máu trong lòng tôi.Tôi đúng là chú cò ngu ngơ,  dại khờ ấy mà…Tôi đã chọn nhầm  ‘cành cong” để đậu nên xuýt nữa thì bị toi mạng với gã nhà quê  “họ Sở” ấy…huhu…
 Nghĩ đến hắn, tôi lại không cầm được nước mắt, ngực tôi như bị ai bóp nghẹt và tim tôi như có ai cầm dao sắc dùng để gọt cau cứa vào.
Ông trời ơi! Con không muốn nhớ đến hắn nữa,  con sợ tình yêu lắm rồi, con muốn quên đi tất cả…
Xin ông hãy cho con một “liều thuốc”… để con được trở lại ngày xưa, ngày con chưa hề quen biết hắn…
Con muốn lại được chìm vào những giấc mơ tình yêu ngọt ngào và tươi sáng một màu hồng lung linh tinh khiết như trong chuyện cổ tích… Con muốn trở lại ngày xưa…  Xin hãy cho con…huhu…
  Tôi vội quay mặt vào tường và cố kìm nén để khỏi khóc nấc lên…
Mẹ nuôi chợt nhìn ra ngoài, rầu rầu nét mặt.

 Đêm đã về khuya, lão đêm tối há chiếc mồm rộng ngoác tham lam hút hết ánh sáng của nhân gian vào bụng mình, khiến bầu trời trở nên đen tối mịt mùng…
 Mụ thần chết nanh ác như một con quạ già với lưỡi hái sáng loáng đến rợn người trên tay vẫn lởn vởn đâu đây như vẫn muốn rình rập để bắt tôi đi.
 Mẹ nuôi thở dài, khẽ than:
-         Trời lại trở gió rồi. Hôm nay, có đợt gió mùa bổ sung. Rét quá!
    Rồi mẹ quay lại,  giơ đôi tay nhăn nheo, gầy guộc riết chặt  lấy tôi.Tôi thấy mình thật ấm áp.
Mặc cho gió ngoài kia có thét gào,  mặc cho mụ thần chết vẫn rình mò trong đêm tối, mặc cho  đời còn lắm kẻ xấu xa, dối gian, lừa đảo… nhưng tôi thấy rất vững lòng và không còn sợ gì cả. Tôi ôm chặt lấy mẹ và ngủ thiếp đi.

  Anh Phương sau khi không đuổi kịp được tôi , quay lại mang chiếc xe đạp về nhà cất.
Sực nhớ ra, anh lấy điện thoại ra và gọi cho tôi nhưng gọi mãi cũng chỉ thấy tiếng chuông đổ dài.
 Anh bực bội giậm chân nói:
-         Vì sao không chịu nghe máy chứ? Tức thật! Điên quá! Ghét quá!...Đồ gàn dở… Cái cô bé này sao “tệ” thế không biết.
  Hoàn theo vào nhà, nhìn anh khẽ thở dài rồi hơi nhếch mép cười , thản nhiên hỏi:
-         Có chuyện gì thế anh? Anh vừa nhặt được chiếc xe đạp à? Anh mang chiếc xe ghẻ này về nhà làm gì cho chật nhà?
  Anh nghe thế bực quá, sẵng giọng, nói:
-         Vớ vẩn! Ăn nói kiểu gì thế?
  Hoàn làm bộ oan uổng, tội nghiệp, nói:
-         Ơ hay! Sao anh lại cáu với em? Anh đang gận ai à?
  Nghe Hoàn nói cái giọng ấy, anh Phương càng thấy điên tiết  hơn liền xả giận vào cô ta:
-         Tại cô hết. Cô làm chuyện của tôi hỏng bét rồi. Cô về đi! Gặp cô sao xui xẻo quá vậy! Cô chả khác gì thần sầu cả.
  Hoàn bị anh trút giận rất hậm hực nhưng vẫn kìm nén , vờ hỏi lại vẻ trêu ngươi:
-         Sao lại tại em nhỉ? Hôm nay anh làm sao thế? Vừa đó  mà anh đã nổi nóng rồi. Hay anh bị ốm …
  Anh tức quá đẩy Hoàn ra ngoài rồi đóng sập cửa lại.
 Hoàn nở nụ cười đắc ý và bỏ đi.
Ra khỏi nhà một đoạn, Hoàn dừng lại bên một gốc cây xà cừ, nụ cười vụt tắt trên môi cô.
Cô giơ tay đấm vào tấm thân sần sùi nhăn nheo của cây để trút giận.
Cô ngước nhìn lên đầy vẻ oán hờn: “ Tại bà hết, bà tổng giám đốc ạ. Nếu bà không ra sức ngăn cản thì anh ấy làm sao có thể thoát khỏi tay tôi được…Tôi hận bà…”
 Anh Phương lấy xe, phóng thẳng vào trường tìm tôi.
 Trên đường đi, anh rất bức xúc khi thấy phố xá đông nghẹt người  làm anh không thể phóng nhanh được.
Những người lớn tuổi nhìn thấy anh đi xe thì vội né vào bên đường, khẽ lắc đầu…
 Anh vội đi  quá quên cả đội mũ bảo hiểm.
 Gió thốc vào mặt làm cho tóc anh dựng ngược,  bay tơi tả.
Gió thốc vào ngực  khiến con tim anh như bị ai bóp nghẹt, thật khó thở.
Đến nơi, anh phanh gấp làm chiếc xe  máy xuýt thì dựng đứng lên trời.
Anh bỏ mặc chiếc xe đổ kềnh ra đường , chạy vội lại bên cửa, đấm mạnh vào cửa,  gọi rất to:
-         Ngọc liên! Ngọc Liên ơi! Em ơi…
Sau một hồi vừa đấm cửa vừa gọi, anh chợt nhận ra cửa đang khóa.
 Anh thở hắt ra, giọng buồn bã:
-         Liên ơi! Em Ở đâu rồi? Em đúng là đồ gàn dở mà… Chỉ có thế đã vội bỏ chạy rồi…Em ngốc quá đi mất!... Yêu phải một cô gái ngốc tức chết đi được…
Anh buồn muốn phát khóc và tức tối chỉ muốn  giơ thẳng tay đấm vào mặt một kẻ đáng ghét nào đó những cú trời giáng để xả giận.

Chiều sắp tàn.
Hoàng hôn ảm đạm, xám xịt vội vã chào thua gã đêm tối xấu xí và độc ác, mặc cho hắn  thả sức giăng chiếc màn đen kịt lên khắp bầu trời .
 Anh Phương  nhìn lên thấy trời u ám sậm xịt thì chán nản ngồi phịch xuống đất, vò đầu, bứt trán  mặt thẫn thờ .
Chợt anh phát hiện ra mảnh giấy đang gài ở cửa sổ.
Anh  vội đứng bật dậy, chạy lại cầm lấy mở ra đọc: " Liên ơi! Chị có việc đột xuất phải về quê. Cơm canh chị đã để sẵn trên bàn. Nếu em về thì ăn đi rồi đóng cửa đi ngủ sớm , em nhé.
                                                                                         Chị Nga".
  Đọc xong mảnh giấy, anh thở dài thườn thượt vẻ thất vọng vì anh không còn hi vọng cầu cứu sự giúp đỡ của chị họ tôi nữa.
 Anh thực sự chẳng biết đi đâu để tìm tôi bây giờ.
 Anh buồn bã khẽ lắc đầu, thầm nghĩ: “ Cái cô bé gàn dở kia! Sao em chẳng chịu về nhà cho. Đêm tối, rét mướt thế này…em còn trốn đi đâu không biết? Em  dại quá… Em có biết ngoài đời kia đầy rẫy những cạm bẫy, hang hùm nọc rắn… Con bé ngốc thật ! Sao lại nghĩ xấu và nghi oan cho người tốt kia chứ??? Đợi đấy! Lúc nào em  “dẫn xác” về đây tôi phải “ xạc” cho một trận để “hả dạ”…
Nghĩ đi thì thế nhưng khi nghĩ lại anh thấy rất thương tôi… vì biết rằng tôi là một cô gái còn rất non nớt ,vụng dại và chưa từng yêu ai bao giờ.
 Anh bất giác mỉm cười khi chợt nghĩ lại: “ Mình chỉ khẽ chạm môi lên má  cũng khiến cô nàng đỏ bừng mặt, toàn thân khẽ rùng rùng và ngơ ngẩn cả người…
 Cô bé ấy thật trinh trắng và giàu xúc cảm…  khiến cho khát vọng… trong mình như bùng cháy và thăng hoa….
Không gì có thể tuyệt vời hơn thế…
Ngọc  Liên ơi, em chính là báu vật mà tạo hóa ban tặng cho anh…Chỉ tiếc là chính em cũng không hiểu được điều đó…Giờ, em đang trốn ở đâu thế?Em có biết nguy hiểm  có thể đang rình rập em ở khắp mọi nơi  không?Anh giận em, thương em và lo cho em vô cùng… Em có biết…có biết…”
 Anh bồn chồn, sốt ruột đi đi lại lại. Chốc , anh lại giơ đồng hồ lên xem giờ.
Anh chờ hoài nhưng cũng chẳng thấy bóng tôi đâu.
Trời về khuya, gió bấc nổi lên, gào thét từng cơn.
Cây cối ngả nghiêng kêu răng rắc xem chừng có vẻ đau đớn lắm.
 Những chiếc lá già úa xót xa lìa cành  liền bị gió cuốn  phăng theo cát bụi.

 Anh  nóng ruột lấy điện thoại  gọi  cho tôi thì phát hiện ra tôi đã để quên điện thoại ở nhà. Anh giận quá, ném thẳng chiếc điện thoại  xuống đất, vỡ tan. Anh giậm chân giận dữ quát: “ Đồ gàn dở! Em làm tôi phát điên rồi…”
 Chợt anh hơi khựng lại, nuốt nước miếng, cổ nghẹn chát…  sẽ bật cười,  mặt như mếu vì chợt nhận ra… cái vị chát đắng   tình yêu mà lần đầu tiên trong đời anh được nếm trải, kể từ khi biết yêu đến giờ…
Anh ứa nước mắt, khẽ rên rỉ như khóc: “ Ngọc Liên ơi! Em vừa dại vừa ngốc. Em làm tôi phát điên lên rồi… Tôi phát điên thật rồi..” Trong đầu anh chợt lóe lên một ý nghĩ…
Anh vội đứng bật dậy, chạy lại dắt chiếc xe và tìm một chỗ khuất để đợi tôi vì anh sợ lỡ tôi quay về nhìn thấy anh đứng đó lại bực tức bỏ đi thì khổ lắm…

  Thấy anh Phương đi rồi, Hoàn quay lại nhà anh. Cô ta thản nhiên đi vào nhà.
 Bác gái nhìn ra, thấy Hoàn thì hơi sửng sốt:
-  Ơ kìa ! Cô còn quay lại sao? Phương đi đón bạn gái rồi.
Hoàn nở một nụ cười, đắc ý nói:
-  Cháu quay lại để báo tin cho bác: Cô bé kia đã bị cháu làm cho bỏ chạy mất dép rồi - Hoàn nói  và cười ngạo nghễ. Cô ta liếc nhìn bác gái - Bác thấy tài của cháu chưa? Haha…
Bác gái cười nụ, thản nhiên nói:
-  Đã ăn thua gì đâu mà cô đã vội đắc ý thế? Kể ra, thì cô bé non nớt ấy  cũng nên thích ứng dần với những chuyện như thế … vì con trai tôi nó rất đào hoa và sát gái… - Bác đẩy nhẹ Hoàn ra và nói -  Cô về đi. Tôi không có hứng nghe chuyện của cô đâu. Về đi.
Hoàn đi được vài bước thì ngoái lại nói cố:
- Nhưng cháu còn chưa nói hết mà…
 - Còn gì nữa sao? Thôi được, nói nốt chỗ dở đi.
- Bác à, chiều nay, quý công tử nhà bác đã đuổi theo con ranh kia như một kẻ mất hồn đó…
Trời! Cháu thấy tức thay cho bác đấy… Anh Phương nhà mình  là con vua cháu chúa chứ đâu phải là hạng lèm nhèm mà  sao… Ồ! Cái con ranh kia thật chẳng biết trời cao đất dày gì cả. Sao nó  dám làm khổ đại thiếu gia nhà mình chứ lị. Điên quá…hí hí…
Bác gái nghe xong phá ra cười:
- Haha…con bé  này giỏi… Giỏi lắm!  Chỉ có nó mới làm được điều đó…- Bác gái nhìn Hoàn cười nửa miệng, hạ giọng- Kể ra, con trai tôi được nếm trải cái cảm giác ấy… cũng thú vị lắm mà…Haha…- Bác lại phá ra cười rồi đặt tay lên vai Hoàn, nói - Cảm ơn cô nhiều nhé. Thôi cô về đi . Chuyện hôm nay như thế là đủ rồi.
 Bác lại đẩy Hoàn ra ngoài và đóng sập  cửa lại. Mặt Hoàn sa sầm rồi tím đen lại.Xem ra cô  ta chưa hề có ý chấp nhận mình là kẻ thua cuộc.
 Cả đêm ấy, anh Phương đã ngồi dưới trời mưa gió , rét mướt để đợi tôi.
Một đêm đợi như dài hơn cả mấy năm ròng.
Anh mong tôi, nhớ tôi và rất gận tôi nữa.
Anh cứ  trách tôi chưa kịp hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện thế nào đã đùng đùng bỏ đi.
 Anh càng thấy lo hơn khi không biết tôi đi đâu mà giờ này vẫn chưa thấy về.
 Có nhiều lần, anh bổ nhào chạy ra vì mừng hụt khi nghe thấy tiếng xe máy đi vào ngõ.
Mỗi lần như thế anh lại thở dài thườn thượt, thất thểu quay về chỗ đợi.
 Càng về khuya, gió bấc càng gào thét lồng lộn như những con quái thú đói mồi.
 Anh Phương ngồi nép sát vào bức tường nham nhở sau lưng, người run lẩy bẩy, răng va vào nhau lập cập… nhưng nhiều lúc anh vẫn cố nín thở để lắng nghe trong đêm tối , để chờ đợi một bước chân … trở về…
Lòng anh như có ai thắt lại, trái tim như muốn vỡ tung ra, một dòng nước mắt nóng hổi lăn nhanh trên má anh, giọng khẽ rên rỉ: “ Liên ơi! Anh sai rồi… Anh thật sự đã sai rồi… Xin em hãy về đi, về đi… Anh chỉ muốn em được vui vẻ và bình an… Anh thật sự chỉ mong điều đó… Anh…”

 Trời đã rạng sáng, mà vẫn chưa thấy tôi về.
Người anh mệt lả vì đói và rét. Chỉ sau một đêm, trông anh tiều tụy đi rất nhiều.
Mặt anh gầy võ đi, đôi mắt quầng thâm trũng xuống, râu mọc lởm chởm.
 Anh ngồi tựa vào tường và hơi thiếp đi.Vừa lúc đó, Lan Anh, cô bạn gái cùng lớp với  tôi phóng xe đến.
Tiếng phanh kít  của xe máy làm anh Phương bừng tỉnh.
Anh lấy tay dụi mắt nhìn cô còn Lan Anh,  cô cũng tròn mắt ngạc nhiên khi thấy có anh chàng ngồi ngủ gục như kẻ hành khất cạnh ngôi nhà đổ trước cửa phòng tôi.
 Cô thầm đoán chắc lại là  một anh chàng “mết man’ cô nàng rồi …
Suy nghĩ một lát, cô  hắng giọng, nhìn anh vờ hỏi mặt tỉnh bơ:
-         Ô!  Lạ quá! Mới sáng sớm ra đã  thấy  ai đem cây si  đến trồng trước cửa  thế này…- Rồi cô chợt nhìn thấy cửa khóa, thở dài nói - Mà chị Nga cũng đi vắng rồi. Chán quá!...
 Cô định quay xe thì anh Phương vội gọi giật lại:
-         À…em ơi! Cho anh hỏi thăm với…Em ơi!...
Lan Anh hơi khựng lại, nhìn anh cau mày hỏi:
-         Anh định hỏi gì hở? Nói mau lên …Tôi đang rất bận
Anh Phương giơ tay lên gãi đầu, nụ cười mệt mỏi:
-         Anh là… anh họ của Liên vừa ở quê ra nhưng … không gặp được cô ấy. Em chắc là bạn của Liên à?
-         Ồ! Bạn của Liên thì sao chứ? –  Lan Anh nhìn anh vẻ xét nét- Anh họ của bạn tôi mà nhìn thảm hại thế này sao? Trông chả giống nhau tí nào cả…
-         Thì anh em họ xa mà. Đại khái bắn bảy phát ca-nông may ra cũng tới… Em có biết Liên hiện đi đâu không? Chỉ giùm anh với.
Lan Anh nhìn anh hơi bĩu môi, nói:
- Liên đi du lịch rồi. Một tuần nữa mới về cơ. Anh nên khẩn trương ra bến  về quê  đi kẻo lại nhỡ tầu xe đó.- Cô chợt nhìn thấy chiếc xe SH đang nằm chỏng chơ gần đó thì tròn mắt ngạc nhiên hỏi:
- Xe của anh đấy à?
- Dĩ nhiên. Không lẽ …
- Nhà quê mà cũng có xe xịn ghê ta. Quê anh ở đâu thế?
Anh Phương thở dài, nói:
-         Anh quê Cầu Tõm… Tối nào cũng vậy …anh ra cầu ao rửa khoai lang, a mang chín củ đi rửa lúc về đếm lại toàn thấy những mười củ…Cứ vậy…cứ vậy rồi anh phất lên lúc nào không biết nữa…
Lan Anh nghe chuyện thì không nhịn nổi phải quay đi chỗ khác để cười.
Rồi cô khẽ gật đầu , lẩm nhẩm một mình: “ Anh chàng này nhìn kĩ cũng  duyên ra phết”
Cô dịu giọng nói:
-         Liên đi vắng một tuần cơ. Anh về đi. Đừng có đợi làm gì nữa. Thôi tôi phải về đây vì Sắp đến giờ lên lớp rồi.
Cô nói xong rồi quay xe phóng đi. Anh Phương nói với theo:
-         Cảm ơn em nhé…Cảm ơn nhiều…
Thế là anh đã biết được tôi vẫn khỏe mạnh và bình yên nên cũng tạm yên lòng.
  Anh chạy lại lấy hết sức để dựng chiếc xe máy lên, uể oải ngồi lên xe rồi phóng về nhà.
  Suốt đêm, bác gái không ngủ được hết đi ra lại đi vào.
 Mỗi khi có tiếng xe máy từ xa vọng lại, bác ấy lại giật thót  người chạy  vội ra cổng ngó  rồi lại thẫn thờ trở vào, thở dài thườn thượt.
Hồi còn cặp  bồ với Hoàn thì anh thường xuyên qua đêm ở ngoài nhưng bác gái không hề mảy may lo lắng .
  Lần này thì khác hẳn…bác thấy nôn nao, bồn chồn trong dạ … Bác thở dài thầm nghĩ: “ Cái con bé ấy …trông rất xinh và ngoan nhưng nhìn cái vẻ ngây ngây khác thường của con trai mình khi ở bên cạnh nó thì mình thấy không yên tâm chút nào cả…, thực sự không thể yên tâm được”.

Sáng hôm sau, anh Phương trở về  nhà nhìn thảm hại như một kẻ bại trận chẳng nói chẳng rằng chui tọt vào trong phòng rồi khóa trái cửa lại.
Bác gái vội đuổi theo anh nhưng không kịp. Bác hơi tần ngần đứng trước cửa phòng rồi gõ nhẹ cửa và dè dặt nói:
- Phương à…Con mở cửa cho mẹ được không?
-  Để lúc khác đi mẹ. Con đang rất mệt. Con xin lỗi…
Biết tính con trai nên bác không cố nài ép làm gì.
Bác trở về phòng và ngay lập tức, gọi điện cho chú Trường là em rể và cũng là trợ lí của bác.Vẻ rất bức súc, bác gái nói như ra lệnh:
-A lô! Chú Trường à? Tôi muốn chú tìm hiểu cho tôi …con bé bạn gái cháu Phương  tên là Ngọc Liên  đang học đại học sư phạm khoa văn năm thứ ba …Nhanh lên nhé…rồi báo cho tôi biết … Nhớ nhé.
  Tôi ở nhà  mẹ nuôi đã được ba ngày. Ba ngày ấy với tôi thật ý nghĩa. Sự ấm áp và tình yêu thương, đùm bọc của  mẹ đã sưởi ấm trái tim tôi.
Tôi như thể được sinh ra trên đời một lần nữa. Tôi chạy lăng xăng , cười nói ríu rít bên mẹ như một đứa trẻ  và giống như cô công chúa bé nhỏ thuở nào.
 Chiều nay thứ bẩy, tôi thấy mẹ đi chợ mua về rất nhiều đồ ăn.
Tôi ngạc nhiên hỏi:
-         Mẹ ơi! Hôm nay có khách ạ?
-         Ừ, bữa nay có cậu cháu gọi mẹ bằng dì ruột đến chơi. Nó mới học ở nước ngoài về, vừa đi nhận công tác được một tuần. - Mẹ hớn hở khoe - Cậu này trông bảnh trai lại học rất giỏi. Chỉ phải cái tội kén quá nên  đã gần ba mươi tuổi rồi mà vẫn lính phòng không.
 Nghe lời kể của  mẹ không hiểu sao tôi bỗng dưng liên tưởng đến một người...Tôi định hỏi mẹ, anh ấy tên gì nhưng rồi lại thôi.
 Buổi chiều hôm ấy, tôi chạy ra chạy vào  lăng xăng giúp mẹ làm cơm  
Tiện thể trong nhà có lọ hoa sen sắp tàn, tôi lượm ít cánh sen để gói trả sen.  
Mẹ nhìn đĩa trả sen bốc hơi ngào ngạt thì cứ tấm tắc khen tôi mãi.
 Sau đó, hai mẹ con lại tíu tít dọn cơm.
Ít phút sau, một mâm cơm khá thịnh soạn đã được bày biện xong.
Chợt có tiếng chuông reo. Mẹ nuôi mừng rỡ chạy ra mở cổng.
Tôi bất giác ngó nhìn ra cửa,  tròn mắt ngạc nhiên: Đúng anh rồi.
Tôi xuýt buột miệng kêu lên: "Anh Ngọc Bình!"
  Rồi chẳng hiểu sao tôi bỏ chạy vào phòng trong, trèo lên giường đắp chăn giả ốm để tránh mặt anh…



                                        
                                               

My Instagram

Copyright © MÙA HOA BÁCH HỢP. Made with by OddThemes