Sự xuất hiện của Hoàn làm cả tôi và anh đều rất bất ngờ.
Hoàn nói và nhìn tôi đầy vẻ thách thức. Hoàn hi vọng tôi lại bỏ chạy hoặc sẽ phát điên vì tức giận và chúng tôi lại bị cuốn theo trò chơi thâm độc của chị ta.
Anh Phương nhìn Hoàn giận đỏ mặt, cơn tức nghẹn cả cổ họng khiến anh chẳng thể nói nên lời.
Có lẽ sợ tôi hốt hoảng và bỏ chạy như lần trước nên anh nắm chặt tay tôi và quay sang khẽ hôn nhẹ lên mái tóc của tôi.
Hoàn nhìn thấy thế bĩu môi, cười khẩy ra vẻ xem thường tôi lắm.
Chị ta đúng là chủ quan khinh thường “ địch” quá đấy.
Chị đừng nghĩ tôi chỉ đơn thuần là một cô bé non nớt, ngu ngơ, khờ dại, dễ bắt nạt nhe.
Chị lầm to rồi. Tôi là “ dân văn’ lại là con gái họ Vũ kia mà…
Một khi chị chọc tức tôi quá đáng làm tôi bực lên rồi thì chưa chắc “ mèo nào đã cắn được mửu nào” đâu nhe.
Tôi gỡ nhẹ tay anh, tiến đến trước mặt Hoàn, tươi cười nói:
- Chị đùa dai thật. Chị cẩn thận đấy. Chị mà cứ đùa dai như thế … lỡ mà anh Phương nổi giận lên là chị xong đời đó… - Tôi quay sang anh, dịu dàng nói- Anh à, chỉ là… chị ta đùa có hơi quá một chút thôi mà. Anh việc gì phải giận chứ. Bỏ qua đi anh.- Tôi nói rồi kéo nhẹ tay anh- Mình đi thôi anh. Mặc kệ chị ta.
Hoàn tròn mắt, há hốc mồm ngạc nhiên trước cách xử xự của tôi. Chị ta chả ngờ được là cái “chiêu hóa giải đòn thù” của tôi lại “ Cao Cầu” đến thế.
Anh Phương khẽ thì thầm vào tai tôi: “ Kể ra, người yêu anh cũng đâu phải “ tay vừa” nhỉ!”.
Anh nói rồi âu yêm hôn nhẹ lên trán tôi: “ Tiểu yêu này dễ thương quá!”
Nhìn chúng tôi, Hoàn đỏ mặt, cụt hứng, mặt hơi cúi xuống. Mắt chị ta liếc xéo lườm tôi vẻ hậm hực.
Chị ta chắc hẳn coi tôi như thể chiếc gai trước mắt của mình nhưng khốn nỗi muốn nhổ mà chẳng được.
Qua chuyện vừa rồi, tôi càng cảm thấy ân hận vì lần trước, mình quá hồ đồ chưa chi đã nghĩ xấu xí về người yêu… rồi cắm đầu cắm cổ bỏ chạy… Tôi đúng là đã đổ oan cho người tốt mà..
Bác gái từ trong nhà bước ra. Bác nhìn thấy hai đứa tôi, vẻ mừng rỡ:
- Hai đứa về rồi à? Vào nhà đi. - Rồi bác quay sang nói với Hoàn - Bác có chuyện muốn nói riêng với cháu.
Hoàn nhìn bác gái vẻ chột dạ, mặt tái đi như kẻ ăn vụng bị bắt quả tang. Chị ta thở dài, mặt hơi cúi xuống đáp:
- dạ...
Hoàn miễn cưỡng theo bác gái đi ra một chỗ để nói chuyện.
Không hiểu bác ý nói gì với Hoàn mà thấy chị ta tiu nghiu bỏ đi luôn.
Hoàn vừa đi khỏi thì chú Trường, em rể bác trai đến đón bác gái sang thăm bà nội của anh.
Chú Trường trông bề ngoài phong độ, bảnh bao nhưng cứ nhìn cái vẻ xun xoe, khúm núm của chú ấy trước bác gái tôi thấy chẳng mấy thiện cảm.
Hoàn đi rồi, chúng tôi thở phào nhẹ nhõm như trút đi được một gánh nặng nghìn cân vừa đè nén lên tâm tư của hai đứa .
Anh nắm tay tôi cùng bước vào nhà.
Đi bên anh, tôi thấp thỏm hồi hộp như thể sắp đặt chân tới một chân trời mới của tình yêu vậy. Anh mở cửa.
Lạ quá! Nhà không bật điện tối tăm, đầy bí ẩn và chẳng có ai ở nhà.
- Ơ! Sao thế này? Mọi người đâu cả rồi ? Bác gái nói với em là...
Anh tủm tỉm cười, vuốt nhẹ tóc tôi, nói:
- Đợi anh một phút nhé:
Anh lại bàn, châm nến. Nến được thắp lên. Trước mắt tôi là một bàn tiệc nhỏ đã được bày sẵn. Nhìn rất tuyệt!
Dưới ánh sáng lung linh, huyền ảo của những ngọn nến, tôi nhìn thấy anh đẹp và thân thiết… như trong giấc mơ tình yêu của tôi vậy...
Anh nói giọng nghe trầm ấm lạ thường :
- Em à...Lại đây với anh nào...
Tôi thoáng chút dè dặt, mỉm cười e lệ, khẽ bước từng bước một.
Tôi cảm giác thấy mình đang nhẹ bước trên đôi cánh bồng bềnh, bồng bềnh như mây, như mơ của tình yêu.
Mọi thứ trước mặt tôi như đang chao nghiêng, chao nghiêng nhè nhẹ…
Tôi còn cách anh vài bước chân mà sao thấy lòng bối rối thật khó tả...
Với vẻ mặt rạng rỡ, anh nói :
- Mẹ đã chuẩn bị giúp anh bàn tiệc này đấy.
- Ô! Bác gái gọi em ra ăn tối cùng gia đình cơ mà?
Anh khẽ phì cười, nói:
- Vì anh muốn dành cho em một sự bất ngờ mà… Hihi…tối nay, anh chỉ muốn có mình em thôi…, chỉ mình em…
Chỉ có mình tôi và anh? Chỉ có hai chúng tôi trong căn nhà rộng và vắng vẻ này sao?
Trong đầu tôi thoáng chút lo ngại… vì anh ấy là một người rất từng trải và chúng tôi lại ở trong một “tình cảnh” quá nhạy cảm như thế này…
Tôi thực sự không muốn bị đốt cháy giai đoạn nhanh như thế.
Tôi chợt ngây người ra ngắm nhìn anh ấy.
Ồ! Anh ấy không cao nhưng có một thân hình vạm vỡ và rắn chắc (hôm nay, tuy có sụt cân một chút), nước da bán mật trông thật khỏe khoắn và quyến rũ.
Khuôn mặt anh ý rất ưa nhìn, đặc biệt là đôi mắt, một đôi mắt sáng ngời với ánh nhìn thân thiện và hút hồn.
Có lẽ hồn tôi… đã từ lâu, bị cuốn hút bởi cái nhìn của anh ý mà tôi không hề hay biết…
Thì ra, người yêu tôi mới thực sự là người đàn ông đẹp nhất trên đời.
Anh ấy tuy chỉ cao chừng 1m 65 nhưng giờ… tôi chẳng cần anh ấy phải cao hơn… vì như thế… là quá đủ… quá đẹp… với tôi rồi.
Còn tất cả những anh chàng cao lêu đêu ngoài đời kia thì có nghĩa lí gì đâu…Họ chẳng qua cũng chỉ như cây sào chọc trời, khuấy nước mà thôi.
Trong cuộc đời, tình yêu luôn là những ẨN SỐ kì lạ nhất, bởi vì …ta không thể nào lí giải được vì sao ta lại yêu, yêu đến chết đi sống lại một người mà khi mới gặp, ta thấy ghét cay ghét đắng, ghét như muốn xúc đất đổ đi vậy.
Tôi ngước nhìn anh, mắt rớm lệ, giọng run run:
- Em xin lỗi…
- Em sao thế? Khóc à?
Nụ cười và nước mắt đó là những giọt hạnh phúc của tình yêu.
Anh giơ ngón tay lên đón những giọt nước mắt ấy... đưa lên miệng nếm thử rồi nín lặng vài giây để cảm nhận và như cố nuốt nó vào sâu thẳm của lòng mình.
Không hiểu những giọt lệ ấy có vị gì... mà tôi thấy anh như ngây ngây trong niềm hạnh phúc. Môi anh run run khẽ gọi:
- Em ơi!...
- Dạ..
Anh cầm chai rượu vang Pháp rót vào hai chiếc ly pha lê rất xinh và nói:
- Mình cùng chạm cốc em nhé.
Anh giơ cao ly rượu, giọng xúc động:
- Có lẽ , anh phải cảm ơn chuyến tầu hôm ấy. Nó đúng là chuyến tầu định mệnh của đời anh. ..- Giọng anh nghẹn ngào- Cảm ơn nhiều lắm…
Chúng tôi nhìn nhau, trao nhau ánh mắt, nụ cười ...
Nỗi khát khao như ngọn lửa rực cháy trong anh và tôi.
Ly rượu nồng còn chưa cạn mà sao cả đất trời đã như cùng chúng tôi chếch choáng men say.
Tôi và anh còn cách nhau một cái bàn nên cũng tựa hồ như chúng tôi đang đứng ở hai bên bờ của khát vọng…
Cơn khát cháy bỏng cả cổ họng hai đứa…
Anh chợt chun mũi lại khẽ thảng thốt:
- Ồ! Hương ngọc lan!... Hương ngọc Lan ở đâu thế nhỉ…
Quả là có mùi hương ngọc Lan thoang thoảng, thơm ngát cả căn phòng.
Anh hơi khẽ nhắm mắt lại để cảm nhận và hít thật sâu vào bên trong cái mùi hương nồng nàn quyến rũ ấy… rồi anh bỗng mở bừng mắt như khẽ reo lên:
- Anh nhớ rồi… Nó ở trên tóc của em…, trên tóc của em ý…
Tôi sực nhớ ra khi sáng, tôi có cài lên mái tóc mình một chùm hoa ngọc lan.
Tôi giơ tay lên sờ thử… nhưng chùm hoa ấy đã rơi mất từ khi nào không rõ, chỉ còn lại hương thơm ngào ngạt của nó vẫn quyện vào mái tóc của tôi…
Anh đặt vội ly rượu xuống và nhao người qua bàn để ôm ghì lấy tôi…
Làn môi của anh ấy như những con sóng tình đói khát cuống quýt xô bờ… khiến bờ cát cũng rùng mình, oằn oại, ngất ngây…
Chiếc ghế tựa bị xô nghiêng va vào bàn khiến tôi hơi sực tỉnh.
Tôi thoáng có ý muốn dừng lại… nên gỡ nhẹ tay anh, nói nhỏ giọng yếu ớt:
- Anh à…đừng… Em …sợ mọi người về …
Lời nói của tôi chỉ như “dầu” đổ thêm vào ngọn lửa khát khao đang bùng cháy trong anh.
Đôi môi nóng bỏng của anh đã đã tìm đến với môi tôi.
Chúng chạm vào nhau, quyện vào nhau rồi quyện chặt lấy nhau…khiến cả hai chúng tôi rùng rùng, rúng động... và khoái cảm bắt đầu lan tỏa, lan tỏa đến những nơi nhạy cảm nhất trong cơ thể của hai kẻ đang ngây ngất vì yêu…
Lí chí của tôi lắc đầu chịu thua và rời bỏ tôi mà đi.
Tôi đành buông xuôi mặc cho thần tình ái muốn dẫn dụ mình đi đâu cũng được…
Đôi cánh của tình yêu bắt đầu nghiêng ngả, ngả nghiêng, chao đảo …
Tinh! Tinh! Tiếng! Tiếng tin nhắn từ chiếc máy điện thoại của tôi vang lên chúng tôi giật thót cả người.
Tôi bừng tỉnh, gỡ vội người ra khỏi tay anh…
Tôi luống cuống mở túi lấy chiếc điện thoại ra. Anh thấy thế vội ngăn lại:
- Đừng em...
Tôi nghe lời anh, rụt tay lại nhưng rồi chẳng hiểu sao tôi lại quyết định mở xem tin nhắn.
Trời! Tin nhắn của mẹ nuôi tôi: " Con ơi! Tối nay, con có về với mẹ không? Mẹ nhớ con quá. Mẹ chẳng thiết ăn uống gì cả, thấy trong người cứ bải hoải như sắp ốm. Có lẽ mẹ đổ bệnh mất rồi...."
Đọc xong tin nhắn, lòng tôi bồn chồn, lo lắng.
Tuy không phải là mẹ đẻ của tôi nhưng mẹ nuôi là người sinh ra tôi lần thứ hai. Mẹ con tôi mới có duyên gặp gỡ nhưng tôi yêu quý và thương mẹ như thể ruột thịt của mình vậy.
Tôi sực nhớ, sáng nay, tôi đã hứa buổi tối sẽ về ăn cơm cùng mẹ.
Sao tôi đoảng thế không biết. Xuýt nữa thì tôi lại thất hứa với mẹ rồi.
Tôi thảng thốt:
- Thôi chết rồi...
Anh nhìn tôi lo lắng hỏi:
- Gì thế em? Ai nhắn tin cho em thế?
Tôi đứng bật dây, vẻ vội vã:
- Em phải đi đây... Em đi đây…
- Em đi đâu? Anh đưa em đi nhé...
- Không cần đâu. Đừng đi theo em. Em sẽ giải thích sau...
Tôi không muốn cho anh theo cùng vì muốn giấu anh chuyện tôi xuýt chết rét ở ngoài đường bữa ý. Tôi rất muốn giấu kĩ chuyện đó.
Hơn nữa, tôi sợ lỡ anh chạm trán anh Bình lại sinh hiểu lầm thì mệt lắm…
Tôi rất sợ bị người yêu hiểu lầm mà.
Có lẽ “chàng nhà quê” này đã bắt được “via” mình rồi thì phải.
- Đừng đi …- Anh cầm ly rượu lên nhìn tôi khẩn khoản như van nài - Sao em vội thế? Rượu vẫn còn chưa uống mà…?- Rồi anh lại nhìn tôi đắm đuối - Em à…ở lại nhé… Anh rất muốn em ở lại với anh…
Tôi nhìn anh vẻ ái ngại, hơi chút do dự nhưng rồi vẫn quả quyết bỏ đi.
Tôi bỏ đi phần cũng vì chưa muốn bị thần tình ái dẫn dụ đến cái nơi mà hắn muốn…Tôi chưa muốn bị đốt cháy giai đoạn mà…
Tôi vội vã bỏ đi khiến anh thấy trong lòng hụt hẫng vô cùng.
Anh vô tình buông tay làm chiếc ly bằng pha lê rơi xuống đất vỡ tan.
Rượu trong ly bắn ra tung tóe như máu tứa nhuộm đỏ sàn nhà.
Trời ơi! Đổ vỡ…
Anh nhin cảnh tượng đó bàng hoàng, đờ đẫn vì tiếc nuối …
Sau vài phút, anh trấn tĩnh lại và trong đầu chợt lóe ra một ý nghĩ: “ Mình sẽ lấy xe đuổi theo cô ấy. Mình nhất định phải biết, ai đã gửi tin nhắn cho cô ấy? Hay là cô nàng đã có ai rồi … ?
Sao cô nàng này có vẻ đáng ngờ thế nhỉ?”
Vừa lên xe bác gái đã quay sang nôn nóng hỏi chú Trường:
- Chú đã tìm hiểu cho tôi chuyện ý chưa?
Chú Trường khẽ thở dài, nói:
- Sợ nói ra lại làm chị thất vọng.
Bác gái cũng thở dài, rồi đoán:
- Lại một đứa con gái ngoại tỉnh chứ gì?
Chú thừa hiểu trong lòng bác gái, vết thương cũ vẫn chưa kịp kín miệng.
Nay oái oăm thay, ông trời lại đem con bé nhà quê ấy đến như thể trêu ngươi chọc tức người ta vậy.
Bác gái nghiến chặt răng, khẽ nói như rít lên:
- Không sao. Con bé này đến thật đúng lúc. Ồ! Cũng rất hay mà…
- Em tưởng chị ghét nhất con gái ngoại tỉnh mà? Chị à, cháu Phương nhà mình chắc là khó lấy vợ lắm vì hình như toàn bén duyên với gái tỉnh lẻ cả?- Chú nhìn bác gái dè dặt hỏi- Chị định thế nào ạ?
Bác cười nửa miệng nói:
- Con bé này rất xinh và ngoan …Thằng Phương có một cô bạn gái dễ thương như thế cũng tốt mà. Thôi mọi chuyện nên dừng ở đây đã nhé. Nếu có tình hình gì mới tôi sẽ bàn với chú sau. Chú chở tôi đến chỗ bà nội cháu Phương rồi về đi. Tôi sẽ về bằng tắc xi.
- Vâng ạ.
Bác gái không nói gì nữa vẻ mặt rất đăm chiêu và những nếp nhăn hằn sâu thêm trên khuôn mặt người đàn bà cứng rắn như thép này.
Chú Trường thấy là lạ vì sao lần này bác ấy lại không phản đối một cô gái tỉnh lẻ như tôi. Chú đăm chiêu suy nghĩ rồi sẽ gật gật ra vẻ đã hiểu được thâm ý của bà chị dâu của mình.
Bác gái vốn là người rất kĩ tính nên chưa một người giúp việc nào trụ lại được ở nhà bác nổi hai tháng.
Bác đã lao tâm khổ tứ rất nhiều vì chuyện này mà rốt cuộc cũng chẳng ăn thua.
Cuối cùng ,bác đã phải quyết định chỉ thuê người giúp việc theo giờ còn lại các công vệc tề gia nội chợ trong nhà vẫn do bác tự đảm nhận.
Bác ấy chọn Ô-sin còn kĩ như thế nên khi chọn nàng dâu thì khỏi bàn rồi…
Bác gái về nhà thì bác trai và cô út đã đi ngủ.
Bác vội đến trước cửa phòng anh Phương, thấy rất yên ắng, nghĩ tôi và anh cũng đã ngủ nên bác quay về phòng mình tắt điện và đi ngủ luôn.
Bác lên giường nằm, đặt tay lên trán đăm chiêu nghĩ ngợi, trằn trọc không sao ngủ được.
Xưa nay, bác gái có mối thâm thù với gái tỉnh lẻ thế mà con trai bác thì lại quen hết cô tỉnh lẻ này đến cô ngoại tỉnh khác.
Đúng là oan gia ngõ hẹp mà…
Mới đây thôi, bác đã phải trăm mưu nghìn kế để tách anh Phương ra khỏi Hoàn.
Nay chưa được bao lâu thì anh lại “rước” tôi về.
Quả là tránh “ vỏ dưa” thì gặp ngay phải “ vỏ dừa”…
Bác còn chưa biết sự xuất hiện của tôi là phúc hay là họa? Chỉ có điều bác thừa biết, con trai mình rất thực lòng với tôi.
Bác ấy tự nhủ, trước mắt như thế cũng tốt vì sẽ làm cho Hoàn chẳng còn có cơ để níu kéo anh Phương nữa.
Ra đến bến xe buýt, đợi một lúc chưa có xe qua, tôi sốt ruột không chịu nổi liền vẫy một chiếc xe ôm chạy thẳng về nhà mẹ nuôi.
Trên đường đi, tôi luôn miệng giục anh xe ôm phải đi nhanh hơn khiến anh ta phát cáu.
Vừa tới cổng, tôi đã hớt hải gọi:
- Mẹ! Mẹ ơi! Con về rồi này...
Tôi đẩy cửa bước vào rồi chạy thẳng vào phòng mẹ.
Căn phòng tối mờ mờ dưới ánh ngọn đèn ngủ ở đầu giường mẹ.
Không gian im lìm, vắng lặng đến nỗi nghe rõ cả tiếng đôi thạch sùng “Tặc! Tặc” se sẽ gọi bạn tình.
Nhìn mẹ nằm dài thườn thượt trên giường, chăn trùm kín đầu, khiến tôi thấy lo lắng và liên tưởng đến một buổi tối năm nào…
Còn nhớ, năm tôi mười tuổi, vào một buổi tối sau khi đi học thêm về bụng đói cồn cào, tôi chạy vào phòng ăn thấy mâm cơm vẫn đậy lồng bàn kìn mít.
Tối nay, bà tôi đi lễ tỉnh xa phải vài bữa nữa mới về nên ở nhà chỉ có hai bố con.
Tôi mở lồng bàn, đồ ăn còn nguyên si, nguội tanh nguội ngắt.
Tôi chợt hiểu bố tôi vẫn chưa ăn tối.
Tôi vội hớt hải chạy vào phòng của bố.
Căn phòng tối mờ, ngọn đèn dầu leo lét, phập phù trước gió.
Bố tôi nằm thẳng dẵng, đầu trùm kín chăn, không nhúc nhích.
Tôi hốt hoảng quỳ xuống cạnh giường, mở chăn, thảng thốt lay gọi :
- Bố ơi! Bố ơi! Bố ơi!...
Nhưng tôi gọi mãi, gọi mãi… mà không thấy bố tôi trả lời. Mắt bố tôi thì nhắm nghiền chẳng thèm nhìn tôi nữa.
Tôi còn bé chưa hiểu sự tình thấy vậy hoảng hốt chạy ra ngoài kêu cứu:
- Mọi người ơi ! Bố con bị làm sao ý… Cứu bố con với! Cứu bố con với… Mọi người ơi! Cứu bố con ! Cứu con với… huhu…
Nghe tiếng tôi kêu thất thanh, bà con hàng xóm đã chạy vội sang nhà tôi.
Thấy mọi người đến, tôi khẩn khoản xin với họ đưa bố tôi đi bệnh viện cấp cứu.
Mọi người đến đứng vây quanh bên giường của bố tôi.
Một bái gái đứng tuổi áp tai vào ngực bố tôi để nghe nhịp tim rồi để ngón tay lên mũi của bố tôi xem có còn thở không…
Lát sau, bác ý quay ra nhìn tôi thất vọng, lắc đầu.
Thấy tôi mếu máo, nước mắt dàn dụa, bác ý khẽ nói:
- Con à, bố con đã đi rồi… đi rất xa…
Tôi hơi lùi người lại lắc đầu quầy quậy, nói trong nước mắt:
- Không. Con không tin đâu vì mới tối nay, bố con còn nấu cơm để chờ con về. Bố con chưa thể đi đâu xa được… Con không tin đâu… Con nhất định không tin…
Tôi vùng chạy ra ngoài vì nghĩ linh hồn của bố vẫn còn ở đâu đó rất gần… vì nghĩ rằng bố rất yêu thương tôi nên không thể bỏ mặc tôi mà đi được…
Tôi đứng giữa sân vừa khóc vừa gọi:
- Bố ơi! Bố ở đâu rồi… Bố ơi! Bố hãy về với con đi bố… Bố ơi! Con xin bố đừng bỏ con lại một mình… Con buồn lắm… con sợ lắm… Bố ơi…huhu…
Tôi gọi mãi… rồi cố gào lên khản đặc cả cổ… nhưng đáp lại lời tôi chỉ có tiếng dế kêu nỉ non, tiếng những con ve sầu ra rả, rền rĩ thê lương. ..
Sau đó ít lâu, bà nội nói: “ Bố con đã về với Chúa rồi…”
Chúa ư? Bố tôi đã về với Chúa thật sao? Sao Người nỡ gọi bố tôi đi sớm thế? Chúa phải biết rằng : Tôi còn bé lắm và … Sao Người nỡ làm thế với tôi…???
Đêm ấy, tôi đã quỳ giữa sân, phủ phục xuống đất để xin Chúa thương tình cho bố tôi trở lại trần gian.
- Con xin Chúa hãy cho bố con trở lại dương gian… Con xin Người hãy rủ lòng thương xót con… vì con nhớ bố con lắm …, con thương bố con lắm… Con còn bé lắm… nên rất cần có bố… Con xin Người…. Con xin Người…
Nhưng Chúa lạnh lùng đã quay mặt làm ngơ.
Chẳng những thế, Người còn sai lão đêm tối đem chiếc mùng đen kịt chụp lên bầu trời khiến nhân gian tối đen như mực. Còn Lão thiên thôi thì cầm chiếc búa tầm sét mài mài vào ngọn núi Thái Sơn khiến lửa bắn ra tung tóe nhì nhằng…
Chị gió lỡ tay để tuột cái túi bảo bối làm gió tông tốc ùa ra, tung hoành gào thét, bụi cuốn mù mịt
Bác bàng già trước ngõ nhà tôi phải oằn mình, ngả nghiêng chao đảo trước một “ cơn giông tố” bất ngờ.
Ông trời, sập sùi, bụng sôi réo ùng ục rồi đổ mưa như trút nước.
Tôi như chú chim non nớt vừa bị rớt xuống khỏi tổ run rẩy, khiếp sợ giữa trời mưa to gió lớn.
Sau này, cha cố đạo có an ủi tôi rằng: “ Con đừng buồn nữa mà hãy vui mừng vì bố con đã được về thiên đàng bình an dưới chân chúa…”
Thiên đàng ư? Nơi ấy bình an và hạnh phúc thật sao?
Không. Với tôi… thiên đàng không phải là nơi hạnh phúc và cũng chẳng bình an như vị cha cố kia đã nói bởi vì ở trên cao ý, bố tôi sẽ rất buồn rầu, đau đớn và day dứt mỗi khi nghĩ đến cô công chúa bé nhỏ tội nghiệp của mình đang phải bơ vơ, côi cút, khổ ải dưới trần gian…
Tôi chạy xuống bếp, nhìn mâm cơm cũng thấy đậy lồng bàn kín mít…
Tôi thấy hơi chột dạ…vội bổ nhào vào phòng, nhao về phía mẹ nuôi, nước mắt ngắn nước mắt dài, thảng thốt gọi:
- Mẹ ơi! Mẹ ơi !Mẹ làm sao thế? Mẹ đừng làm con sợ …
Mẹ nuôi nghe thấy thế thì vội bật dậy, nói líu cả lưỡi:
- Trời ơi! Con gái tôi… Con làm sao thế?
Thấy mẹ ngồi nhỏm dậy, tôi mừng rỡ, thở phào nhẹ nhõm:
- Mẹ không sao là tốt rồi. Ban nãy, thấy mẹ trùm kín chăn nằm yên không nhúc nhích làm con lo quá… Con cứ tưởng…
Tôi nũng nịu nép đầu vào vai mẹ. Mẹ giơ bàn tay gày guộc vuốt vuốt lưng cho tôi sẽ nói:
- Con gái, con làm mẹ lo quá… Mẹ cứ tưởng gái yêu của mẹ gặp phải chuyện gì…Mẹ lo quá…
Tôi nhìn mẹ ứa nước mắt, nói:
- Nhận được tin nhắn của mẹ con lo lắm. Con chỉ sợ …
Mẹ nhìn tôi thương quá, chẳng đành lòng nói dối nên thật thà thú nhận:
.- Tin nhắn ấy không phải là của mẹ đâu.
- Không phải mẹ nhắn cho con ạ?
- Ừ. Mẹ già rồi làm gì biết nhắn tin. Mẹ nghe gọi còn chưa nên hồn nữa là…Thằng cháu mẹ nó nhắn tin cho con đấy…
- Anh Bình hở mẹ?
Thì ra… là anh ta. Tôi đã bị anh chàng này lừa một quả rất ngoạn mục.
Tôi vừa tức vừa buồn cười. Tức quá đi mất!
Hix, dù sao thì anh ta cũng giúp mình thoát khỏi tình cảnh “nước sôi lửa bỏng” lúc ý mà…
Thôi thì công tội như thế là huề và tôi tạm “ tha chết” cho anh ta lần này vậy.
Có điều… tôi đùng đùng bỏ đi như thế, không biết anh Phương sẽ ra sao?
Bất chợt, tôi có cảm giác rất lo lắng... không khéo chàng lại hiểu lầm thật thì cũng mệt lắm đây.
Tính anh ấy cũng ghen nảy lửa chứ bộ…
Kệ đi, cứ để cho anh ta nếm thử cái cảm giác “ ngứa ghẻ, đòn ghen “ ấy…haha…
Mẹ nuôi hơi ngạc nhiên nhìn tôi rồi xét nét vẻ dò hỏi:
- Sao con biết tên nó? Con quen nó à?
Tôi đang mải nghĩ ngợi miên man nên không nghe thấy mẹ hỏi.
Mẹ khẽ lay tay tôi:
- Ơ kìa! Mẹ hỏi con mà..
Tôi sực tỉnh, quay lại tủm tỉm cười, khẽ nói:
- Dạ… con không biết... Mẹ vẫn khỏe mạnh là con vui rồi.- Tôi tựa đầu vào vai mẹ nũng nịu. - Con chỉ lo mẹ ốm thôi.
Mẹ nuôi khẽ thở dài, nói nhỏ:
- Hai đứa không quen biết nhau thật à…?
Mẹ không muốn hỏi thêm nữa vì trong lòng mẹ vẫn đang nuôi một hi vọng: “ Mong sao ông giời se duyên cho hai đứa nó. Mình rất muốn đã thân rồi lại thân hơn…”
Mẹ quay sang âu yếm giục tôi:
- Thôi, con lại ăn cơm đi.
Tôi và mẹ cùng lại bàn ăn. Tôi mở lồng bàn, nhin đồ ăn nhiều và hấp dẫn, thích quá cười tít mắt như một đứa con nít tham ăn, xuýt xoa nói:
- Ngon quá! Nhìn thèm quá đi mất… Măm thôi , mama.
Tôi chun mũi để hít mùi thơm của thức ăn. Tôi vừa xới cơm, vừa ríu rit nói cười.
Căn phòng nhờ thế mà trở nên ấm áp và ngập tràn niềm vui.
Tôi bưng bát cơm lên và lễ phép mời mẹ:
- Mẹ ơi, mẹ mời cơm đi ạ.
Mẹ nhìn tôi cười rất tươi, nếp nhăn trên mặt mẹ như giãn dần ra và mờ đi rất nhiều.
Mẹ âu yếm giục tôi:
- Con cũng ăn đi -. Mẹ gắp thức ăn cho tôi, dịu dàng, nói - Ăn nhiều vào con nhé!
Chợt nhìn thấy còn một cái bát và một đôi đũa ở góc mâm, tôi hỏi mẹ:
- Anh gì cháu mẹ hôm nay cũng báo cơm ở đây ạ?
Mẹ tôi nghe hỏi thì hiểu ý ngay, nói:
- Ừ, ban nãy nó bảo chạy ra ngoài có ti việc mà mãi vẫn chưa thấy về.
Tôi giục mẹ, giọng đầy vơi ấm ức:
- Thôi, mẹ con mình ăn đi . Kệ anh ta . Con sẽ ăn hết, cho anh ta nhịn đói.
Tôi gỡ khúc cá rán và gắp vào bát cho mẹ, lễ phép nói:
- Mẹ ơi, mẹ ăn cá đi. Ăn cá bổ lắm mẹ ạ…
Mẹ nuôi khẽ gật gật, nước mắt rơm rớm: “ Con bé thật ngoan vì có miếng gì ngon cũng ép mình phải ăn cùng bằng được nó mới chịu … Ước gì nó trở thành cháu dâu của mình thì tốt quá…”
Mẹ nuôi nhìn tôi khẽ lắc đầu, không nhịn được cười, nói:
- Con gái mẹ cũng thù dai ghê. - Chợt mẹ dừng lạị… lẩm nhẩm một mình- Mẹ cứ có cảm giác hai đứa con là một cặp oan gia thì phải. Lạ thật…
Cơm nước xong, tôi rửa bát rồi đi tắm.
Mẹ nuôi chuẩn bị đi làm nên gọi vọng vào trong:
- Con gái ơi, mẹ đi làm đây. Mẹ khóa cổng con nhé.
Trong nhà tắm, tôi mở nước ào ào nên không nghe thấy gì cả. Đã thế, tôi còn cao hứng hát rõ to một mình.
Tôi soi vào gương chun mũi, chu mỏ, ti hí mắt và thầm nghĩ: "Nếu bỗng dưng mình xấu xí như chú vịt thế này liệu có ai còn yêu mình không nhỉ? Có chứ. Có chú khỉ già trong đoàn xiếc ý… Kể ra khỉ với vịt làm bạn với nhau cũng hay…hihi. Lát , gặp anh chàng Bình mình sẽ làm mặt xấu xí để dọa ma anh ta mới được. Anh ta nhất định sẽ quẳng dép đi mà chạy bán mạng cho mà xem. Như thế cũng tốt… hihi…”
Mải cười sơ ý để vòi hoa sen bắn tóe vào mặt khiến tôi ho sặc sụa , tí thì tắc thở.
Mẹ nuôi đi ra đang định khóa cổng thì thấy anh Bình ở phố về mặt mày hớn hở.
Mẹ nhìn anh khẽ bật cười, lắc đầu và vội rút chìa khóa ra, nói:
- May quá, con về rồi à? Vào ăn cơm đi kẻo đói.
- Dì đi làm ạ?
- Ừ, dì đến giờ phải đi rồi. Con vào nhà đi.
Anh ghé tai mẹ thì thầm:
- Dì à,cô bé ý đến chưa ạ?
- Đến rồi. Dì đã khai ra thằng kẻ trộm nằm trong đống rơm rồi. Nó đang chờ con về để xử tội đó. Phen này thì con toi mạng rồi nhé.
- Hì hì…dì làm con run quá. Lẽ ra dì phải tìm cách chối tội cho con chứ?
- Có gan làm có gan chịu …thế mới xứng là cháu dì chứ.
Mẹ nuôi tất tả đi ra đường.
Anh Bình vào nhà. Đến cửa, anh chợt liếc nhìn thấy đôi giày của tôi ở giá đựng giày dép thì mừng lắm.
Anh khấp khởi bước vào nhà. Một ý nghĩ mơ mộng thoáng qua khiến anh đỏ mặt.
Anh bước mà không nhìn đường, đầu thì vơ vẩn cùng mây gió nên bị vấp vào bậc cửa khiến người chao đảo, chân đau điếng tưởng chết.
Cũng may anh kịp bám tay vào tường nên không bị ngã.
Anh ngồi xuống xoa chân, khẽ xuýt xoa. Phải mất mấy phút anh mới hoàn hồn trở lại.
Anh nhìn khắp một lượt quanh nhà mà chẳng thấy tôi đâu.
Lạ quá! Cô Tấm này chui vào vỏ thị rồi sao?
Anh Phương nhìn thấy tôi đi vào nhà mẹ nuôi thì tìm một chỗ kín đáo để quan sát nhưng anh chờ mãi không thấy tôi trở ra nên bắt đầu nóng ruột và lo lắng.
Anh đi lại gần cổng. Nhìn thấy người đàn bà trung tuổi ở trong đi ra khiến anh càng thêm nôn nóng vì đoán mò: “Chắc bà già đó đã kiếm cớ tránh đi chỗ khác để cho ‘chàng nàng” tâm sự giống như mẹ mình chăng…?”.
Anh kiễng chân nhảy lên cao hơn bức tường chắn trước mặt, thấp thỏm nhìn vào nhà.
Nhìn anh Phương đang mon men ở gần cổng nhà mình mẹ nuôi chợt thấy hoài nghi …tưởng trộm rình mò nên đi được một đoạn, mẹ không yên tâm liền quay lại.
Bắt gặp anh Phương đang nấp nom trước cổng, mẹ liền quát:
- Cái anh kia! Rình mò gì nhà tôi thế! Biến ngay ! Không tôi gọi công an đến bắt giờ.
Anh Phương giật thót cả người khi bị mẹ nuôi tôi quát liền co cẳng chạy vào cái ngách tối om gần đó.
Chó trong ngõ nghe tiếng bước chân người chạy thì thi nhau sủa râm ran.
Chạy vào chỗ khuất, anh dừng lại để thở, vừa ấm ức vừa buồn cười.
Mẹ nuôi thấy kẻ khả nghi bỏ chạy rồi thì cũng thôi không đuổi theo.
Mẹ quay lại cổng nhà mình gọi vọng vào:
- Bình ơi! Con ở nhà nhớ trông nom cửa nhà cẩn thận nhé. Mẹ vừa thấy thằng trộm nó rình mò ở trước cổng nhà mình đấy. Nhớ cẩn thận con nhé.
- Dạ. Con nhớ rồi.Dì cứ yên tâm ạ.- Anh Bình ngoái cổ ra lễ phép đáp.
Anh thầm nghĩ: “Lạ nhỉ?Nhà dì nghèo thế thì bọn trộm dòm ngó làm gì nhỉ ? Hay tại nhà mới có ‘quả thị thơm” nên mới lắm “chú” rình mò ? Đúng là…“Hữu xạ tự nhiên hương” mà.
Từ nay, mình phải “đóng chốt” ở đây mới được”.
Tắm xong, sau khi lau khô người, tôi mới chợt nghĩ ra mình quên mang đồ mới để thay.
Tôi bất giác phì cười vì sao mình mãi chả chừa được cái tật xấu này nhỉ?
Tôi liền gọi vọng ra ngoài:
- Mẹ ơi! lấy hộ con bộ đồ ngủ ở trong giường với ạ. Mẹ ơi ! lấy giúp con với… hi hi...
Nghe tiếng tôi gọi, anh Bình mừng lắm nhưng … lại thấy rất bối …
Ở vào hoàn cảnh này thì anh Lên tiếng cũng dở mà không lên tiếng cũng khổ.
Anh đúng là ở vào tình thế tiến thoái lưỡng nan mà.
Trong nhà tắm, tôi đợi quá lâu nên người ớn lạnh, co ro, răng bắt đầu va vào nhau lập cập.
Tôi lại hối thúc:
- Mẹ ơi! Con lạnh quá.. .Con sắp bị cảm thương hàn đến nơi rồi... Mẹ ơi! Rét quá!...Con rét quá....Con sắp chết vì lạnh rồi mẹ ơi...
Anh Bình nghe thế thì thương tôi quá nên chả nghĩ ngợi gì nhiều liền chạy vào phòng lấy chiếc váy và đưa vào cho tôi.
Đến trước cửa nhà tắm, anh khựng lại, tay run run gõ cửa...
Tôi đinh ninh đó là mẹ nuôi nên vội hé cửa với tay ra ngoài để lấy đồ.
Chợt tôi quờ phải tay người lạ, sợ quá hét toáng lên:
- Ối mẹ ơi! Con sợ quá...Trộm hay sao ý…Huhu…
Tôi kêu lên thất thanh rồi ôm mặt khóc.
Thấy tôi quá hoảng hốt, anh Bình lo lắng, giọng luống cuống:
- Anh xin lỗi...Anh xin lỗi...
Rồi anh chợt nhận ra sự vô tâm của mình : “Thấy nàng kêu lạnh mình thương thì giúp mà chẳng hề nghĩ đến hậu quả về sau.”
Mặt đỏ lựng, anh vội ấp úng thanh minh:
- Dì đi làm rồi... Anh chỉ muốn giúp em. Anh vô ý quá...Cho anh xin lỗi....Anh không cố ý...Anh nói thật đó…
Xin lỗi cái gì chứ?Khéo anh ta nhìn thấy hết rồi…còn gì nữa mà xin lỗi…huhu.
Ghét anh ta quá! Anh làm tôi khóc dở mếu dở rồi nè …
Tôi bực mình chả buồn nghe anh nói nữa, tức giận đóng sập cửa lại, mắng:
- Đáng ghét! Dì anh đi vắng rồi. Anh về đi... Về mau lên.
Anh Bình sợ tôi hiểu lầm, mặt cũng méo sệch cố giải thích, giọng như sắp khóc:
- chỉ vì lúc ý anh lo em bị cảm lạnh nên mới…
Anh nói rồi tự trách mình: “ Lẽ ra...mình phải lên tiếng rồi ngoảnh mặt đi để em ý tự ra lấy đồ mới phải. Sao mình dốt thế không biết? Giờ, chuyện đã thế này thì phải “ chữa cháy” sao đây.? Mình đúng là… Thực ra, thì mình cũng chỉ thoáng nhìn thấy một chút thôi… nhưng là một chút thoáng qua rất tuyệt vời…Từ sau lúc đó, mình thấy trong lòng mình thế nào ý…,thật khó tả… Hay là mình cứ nói thật ra để em ý yên tâm nhỉ?”
Rồi anh lỡ miệng nói:
- Anh đúng là cũng chỉ thoáng nhìn thấy…em rất đẹp …như nàng tiên cá ý…Anh xin lỗi em...Anh xin lỗi.
Huhu…anh ta mà ngốc gì chứ? Ngốc như thế thì chết người rồi còn gì…Tôi bậm môi, khẽ giậm chân chỉ muốn xả cho anh chàng một trận cho bõ 'ghét".
- Thôi, anh về đi.Về ngay đi…
Anh vẫn không chịu đi, rầu rầu nét mặt than thở:
- Những ngày qua, anh rất mong được gặp em...Nay, có cơ hội thì anh lại làm ra chuyện thế này... Anh chán bản thân mình quá…
Tôi nhìn cái vẻ buồn rầu thiểu não của anh thì cũng mủi lòng nên hơi dịu giọng:
- Thôi muộn rồi. Anh về đi.
Từ lúc, anh Bình nhin thấy tôi trong bộ dạng nàng tiên cá thì hình như con người anh khác hẳn…Mặt đỏ như trái cà chua chín, đôi môi hơi run rẩy và cái nhìn thật đắm đuối, giọng cứ lập bập:
- Ừ, anh về... Em ra đóng cổng kẻo trộm thật vào nhà thì chết.. Anh khẽ thở dài-.Anh thật ngốc...đã để em hiểu lầm...- Anh định đi ra thì sực nhớ liền quay lại nói- Em à, ban nãy anh nghe dì nói, có bọn trộm cứ rình mò trước cổng nhà mình đó.
Tôi nghe anh nói thế thì cũng hơi run nhưng vẫn làm bộ như không.
Trời về khuya vắng lặng như tờ , tôi nghe rõ từng bước chân của anh đang xa dần, xa dần…
Anh bước đi đầu hơi cúi xuống vẻ buồn bã, chợt vô ý vấp phải cái ghế tựa ở phòng khách làm nó đổ rầm xuống đất khiến tôi sợ thót cả tim.
Lại thêm cái cánh cửa khép hờ gặp gió cứ đẩy ra ập vào kẽo kẹt tôi nghe mà sởn cả gai ốc .
Gió lạnh lùa qua khe cửa thốc vào người làm toàn thân tôi run rẩy.
Tôi mặc váy rồi chạy vội ra nhà ngoài.
Tôi len lén nhìn ra ngoài…
Trăng đã lăn, bầu trời tối đen như mực.
Con mèo nhà ai sột soạt đi lại trên mái nhà kêu: “Meo!Meo !Meo !...”gọi bạn tình y như tiếng trẻ con khóc. Rồi nó bỗng “ ngéo” lên một hồi nghe như tiếng kêu rít của những oan hồn…
Tôi co rúm người lại, răng va vào nhau lập cập…
Tính tôi xưa nay rất sợ ma nên nay gặp cảnh này thì thần hồn nát thần tính, sợ mất cả hồn vía.
Tôi chợt hốt hoảng gọi với theo anh:
- Anh Bình ơi! Đừng đi…
Anh Bình chỉ định ra khỏi nhà cho tôi yên tâm chứ cũng không dám bỏ tôi lại một mình để về vì rất lo cho tôi.
Nghe tiếng tôi gọi, anh vội tất tả chạy vào:
- Có chuyện gì thế em...? Em không sao chứ?
Tôi giơ tay ôm ngực, cố trấn tĩnh:
- Em không sao. Nhưng em hơi sợ-Tôi nhìn đồng hồ- Mẹ nuôi cũng sắp về rồi. Anh có thể nán lại một chút không?
- Ừ. Được ... Được...
Có anh ấy ở lại tôi thực sự rất yên tâm không còn phải lo ma hãi quỷ nữa nhưng lợi bất cập hại… vì…
Tôi quyết định lái câu chuyện theo ý mình nên làm ra vẻ rất tự nhiên nói:
- Mẹ nuôi mới mua được cân chè hoa cúc rất ngon, để em pha nước mời anh uống thử...
- Không cần đâu em.- Anh ngừng lại giây lát, bất chợt nhìn thẳng vào mắt tôi, nói:
- Em à... Anh chỉ không hiểu … vì sao em cứ như thể cố tình tránh mặt anh vậy? Anh không hiểu …
Tôi mỉm cười, thản nhiên nói:
- Anh chả từng khoe với mẹ nuôi là…anh đang yêu …còn gì. Nếu anh đã tìm được tri kỉ của mình thì em cũng rất mừng cho anh.
- Ồ! Tri kỉ nào chứ? Khi ấy, anh rất muốn gặp em nhưng em không chịu nên đã cố ý trêu chọc một chút ý mà.
- Thật ạ? Em cứ tưởng…
Anh Bình lắc đầu rồi thở dài thườn thượt: “ Em tưởng thế là chết anh rồi đó. Tai hại quá... Cũng tại mình mà…Ai bảo mình còn bày trò trêu ghẹo em ý chứ.”
Anh nhìn sâu vào mắt tôi, khẽ hỏi:
- Em à, anh vẫn còn cơ hội phải không em?
- Muộn rồi …
Anh thảng thốt, rền rĩ nói:
- Muộn rồi ư?Vì sao em? Có phải em đã… Có phải anh chàng nhà quê kia…
Tôi hơi cúi mặt khẽ gật đầu.
Anh Bình như lặng đi trong giây lát. Mặt anh ấy dài đuỗn trông hệt như một em bé xịu mặt ra vì bị bạn khác dành mất thú cưng của mình vậy.
Rồi chả hiểu sao, anh bỗng đổi giọng nói to như sắp khóc:
- Không. Anh sẽ không chấp bỏ cuộc đâu. Chừng nào em và anh ta còn chưa thành vợ chồng thì anh vẫn còn hy vọng.
Anh nhất định sẽ không bỏ cuộc … Vi em … anh sẽ không bao giờ bỏ cuộc…
Nghe anh nói làm tôi xuýt chút nữa thì bật khóc.
Tôi không thể ngờ được rằng, chỉ qua một lần gặp ngắn ngủi mà tinh yêu của anh ấy dành cho tôi đã sâu sắc và trọn vẹn đến thế.
Chỉ có điều thật đáng tiếc cho anh ấy vì có lẽ tôi và anh không phải là một đôi do ông trời sinh ra… nên cũng chỉ có một chút duyên gặp gỡ ngắn ngủi rồi mãi mãi phải cách xa…
Tôi chợt nhận ra,vào giờ này mà chỉ có mình tôi và anh trong một căn phòng thì quả là quá bất tiện.
Tôi cần phải nghĩ cách để rút lui ra khỏi cái tình huống quá nhạy cảm này.
Tôi nghiêng đầu nhìn qua cửa sổ:
- Ngoài kia rất thoáng… Anh và em đi dạo một chút đi…Mẹ cũng sắp về rồi. Em muốn đi đón mẹ.
Thực lòng, anh không muốn đi nhưng nhìn thái độ của tôi, anh cũng chợt hiểu ra...nên đành phải đồng ý:
- Ừ. Cũng được.
Ở ngoài , anh Phương đi đi lại lại nóng ruột như ngồi trên đống lửa. Nhất là từ khi thấy anh Bình vào đó cả mấy tiếng đồng hồ chưa trở ra.
Anh tự hỏi: "Họ đã gặp lại nhau từ khi nào nhỉ ? Có phải, đêm nay, họ hẹn hò nhau ở đây sao? Họ làm gì ở trong đó mà lâu thể nhỉ? Còn chuyện gì nữa... khi họ đã từng là một cặp đôi tâm đấu ý hợp. Nhưng....”
Anh giậm chân tức giận như muốn hét lên... "Em đã có anh ta sao vẫn cứ dịu dàng tình tứ với tôi...?Em là đồ lừa đảo, đáng chết... Cũng tại hắn. Chắc hắn đã cố tình đeo bám người yêu của mình…Nếu không vì hắn cô bé ấy rất ngoan…”
Con quỷ ghen tuông và nghi ngờ được thể cứ trỗi dậy trong anh mỗi lúc một mạnh mẽ hơn.
Nó kích động và xui giục anh đủ thứ điều thái quá.. .
Anh chỉ muốn đạp cửa xông vào trong đó xem sao.
Vừa lúc đó, tôi và anh Bình ở trong nhà đi ra. Chẳng thèm suy xét gì nữa vì trong đầu anh lí trí đâu còn tồn tại, anh lao thẳng vào giữa chúng tôi giơ tay đấm vào mặt anh Bình một cú như trời giáng:
Thằng khốn!Tao muốn giết mày...
Anh Bình bị đánh bất ngờ, đau quá loạng choạng như muốn ngã. Máu ở mồm và mũi anh tóe ra, chảy xuống ướt cả áo.
Anh Phương vẫn còn hăng máu định xông vào tiếp .
Tôi sợ quá vội xông vào đứng chắn trước anh Bình.
Anh Phương nhìn thấy tôi nhưng không kịp dừng lại.
Cũng may, quả đấm chỉ trúng vào vai tôi nhưng vì sức tôi quá yếu nên gục xuống ngất luôn.
Anh Phương thấy tôi ngã xuống thì hốt hoảng kêu lên:
- Liên! Liên ơi! Liên...ơi....!
(Còn nữa)