DƯA BỞ


Có lần, vì quá mệt mỏi trong công việc nên tôi vào mạng tìm người chia sẻ.Thật may mắn,tôi gặp ngay được một anh chàng kĩ sư ngoại tỉnh đẹp trai,có tài nói chuyện.
  Trong lúc sơ ý,tôi để lộ ra mình là kẻ có tiền.Thế là ngay lập tức,anh ta xoắn lấy tôi. Đêm ấy, anh ta thức gần trắng đêm để cùng tôi tâm sự qua điện thoại.
Chỉ sau ít phút giới thiệu về bản thân,quê quán của mình,anh chàng bắt đầu ôn nghèo kể khổ,trình bày hoàn cảnh:
-Vừa rồi,có thằng bạn đồng hương với anh đến chơi.Đợi lúc anh đi vắng, nó cua sạch sẽ đồ đạc rồi chuồn mất.-Anh chàng ngừng giây lát,thở dài- Ôi trời...Ba năm ăn chắt để dành  bỗng chốc thành công cốc.Bây giờ,tiền chả có mà ăn,ngày nào cũng phải ca bài ca mì tôm.Khổ quá!
Nghe chuyện, tôi mủi lòng ,nói:
 -Tội anh quá nhỉ?
 Nói chuyện một hồi,anh ta kêu máy điện thoại hết tiền.Sẵn có chiếc thẻ  vừa mua lúc chiều chưa dùng đến,tôi bắn luôn sang cho anh ta và cuộc nói chuyện lại nổ giòn như ngô đang rang trên bếp vậy.
 Ngày hôm sau, gặp tôi trên mạng anh ta lại than:
-Chán quá, hôm nay, ở trên xe buýt,anh bị một thằng nghiện giật mất điện thoại. Giời ơi! Thảm quá!Thế là đêm nay,không thể nghe được giọng nói  ngọt ngào của em rồi.Nhớ quá...Biết làm sao đây.
Tôi khẽ phì cười an ủi:
-Ừ, chán thật.Con chó nào mà đến cả áo rách cũng chẳng tha nữa.Tội cho anh quá.Thôi để sáng mai ,em nạp cho 500k mua một chiếc khác để dùng tạm nhé.
 Sáng hôm sau, tôi nạp tiền vào thẻ cho anh ta.Buổi tối, gặp lại, chàng cảm ơn rối rít.Anh ta tôn thờ tôi như thể  người tình trong mộng và ngợi ca tôi là chúa cứu thế.. Rồi chàng xúc động nghẹn ngào,  thốt lên rằng:
-Không biết anh tu từ kiếp nào mà bây giờ lại được gặp em.Đúng là không uổng công anh bấy lâu nay đợi chờ.Anh  vui quá đi mất hệt như người vừa trúng số vậy
 Nghe thế tôi cảm động xuýt thì rơi lệ.Tôi giơ tay ôm ngực vì chỉ sợ tim rơi xuống đất.Tôi thỏ thẻ se sẽ hỏi anh:
-Từ bé đến giờ,anh đã yêu mấy người rồi?
Anh chàng không một phút giây nghĩ ngợi đã trả lời tôi như thể ngâm thơ tình Xuân Diệu.Có lẽ từ lâu,anh đã thuộc lòng nó nên mỗi khi có em nào hỏi thì lập tức sẽ tuôn ra như cháo chảy.
-Xưa nay, người thích anh thì nhiều,nhưng em là người đầu tiên gõ cửa trái tim anh.Có lẽ anh sinh ra là để đợi chờ em đó...Ôi!Tiếng gõ của em êm ái làm sao.Nó khiến con tim anh vui quá ...
Ôi! Hình như nó đang nhảy nhót hát ca...
Khi những vần thơ còn đang ngâm dở thì ...bỗng: Tinh!tinh!Tiếng tin nhắn từ chiếc điện thoại thứ hai của chàng vang lên.Ngay lập tức, anh chàng ngừng ngâm thơ .Giọng anh ta trở nên ầm ừ... khác hẳn.Tôi chợt nhìn lên đồng hồ:Đã hơn một giờ đêm.Tôi tò mò hỏi chàng:
-Ai nhắn tin thế anh?
Nghe tôi hỏi,anh chàng hơi ấp úng  và  chống chế:
-À có gì đâu.Đó là... thằng bạn cùng chỗ làm của anh ấy mà...
-Lạ nhỉ! Thằng bạn nào mà giờ này còn nhắn tin thế?Nó thích anh ư?Nó bị gay hay sao đấy?
-Ừ..Ừ...
Rồi anh ta chợt nghĩ ra mình đã lỡ lời, vội cải chính:
-À,không đâu...Không phải thế.
Tôi buồn cười quá nhưng vẫn cố nhịn .Anh chàng được thể đổi giọng thổn thức gọi tôi:
-Em ơi!
-Gì thế anh?Nói em nghe nào...Nói đi...
Ngập ngùng giây lát, chàng dè dặt nói:
-Có thằng bạn đang rủ anh chung vốn  mở một cửa hàng nho nhỏ nhưng khổ nỗi...
Tôi đã đọc được ý của chàng nên đỡ lời:
-Khổ nỗi  "đầu tiên"?Đúng không ạ?
Tôi quả là đã gãi đúng chỗ ngứa của chàng.Chàng mừng rỡ vội nói như sợ ai tranh mất phần vậy:
-Ồ phải.Sao em biết?Em tài thiệt.. Ôi!Em đúng là cái phao cứu khổ,cứu nạn của đời anh.
Tôi nghe thế  thì buồn cười quá,  sặc nước bọt,xuýt thì tắc thở.Tôi ho rũ rượi.Phải mất một hồi lâu tôi mới dứt được cơn ho.Tôi khẽ hỏi anh:
-Vốn nhiều không ?
Nghe hỏi thế, anh chàng liền nghĩ  ngay tôi là quả dưa bở nên mừng rỡ lập tức bỏ  "cuốc" ra đào luôn:
- Hừ,cũng không nhiều.Mỗi thằng chỉ cần góp mười  triệu thôi. Nhạc nhẹ ý mà...Em ju giúp anh nhé.Anh sẽ cảm ơn và hậu tạ.
Tôi  bật cười thành tiếng.Anh chàng chợt thấy ngờ ngợ...nên hỏi lại:
-Em cười gì thế?Em ju?
Dạ,em cười cái anh bạn của anh ý... hihi...Anh này khéo rủ rê gớm...
Anh chàng không hiểu ý tứ của tôi nên càng tưởng  "quả dưa này bở quá"... thì nôn nóng gặng  hỏi :
-Em ju,em định thế nào?
-Em đang suy nghĩ đây.Quả là em cũng  có mười triệu thật. Có điều...em chỉ đang phân vân  không biết nên giúp anh số tiền ấy hay đem ủng hộ đồng bào bão lụt nhỉ?
Anh ta nghe thế thì khẩn khoản, nài nỉ :
-Giúp anh đi em ju.Anh đang đói khổ hơn họ nhiều. Anh xin em, anh năn nỉ em đó.Huhu,anh cần số tiền ấy lắm...Nữ Bồ Tát ơi,xin hãy cứu anh đi.
-Thôi được,để tôi nghĩ đã...
Tôi dập điện thoại để cười cho đã.Cả ngày hôm sau ,thỉnh thoảng tôi lại phì cười một mình vì nghĩ lại chuyện đêm hôm trước.
 Mấy ngày sau,tôi tình cờ đi qua khu vực chàng ở.Nhìn thấy bên đường có một quán cà phê  rất thơ mộng,tôi bon chân vào thử xem sao.Tôi tìm một chỗ hơi khuất để ngồi.Tôi ngồi xuống ghế và ngắm nhìn xung quanh.Xuýt thì tôi buột miệng kêu lên: "Trời! Chàng thanh niên kia sao giống người tình trên mạng của mình thế ?Mà chàng đang  ôm cô gái nào ấy nhỉ?Chắc  lại là người tình trong một giấc mộng khác của chàng rồi?"Ngắm kĩ,tôi thấy hai người họ có vẻ rất tâm đầu ý hợp.Nghĩ lại những lời có cánh mà anh chàng đã nói với mình, tôi xuýt thì bật cười thành tiếng.Tôi lấy ra một mảnh giấy mím chặt môi để nhịn cười và viết : "Anh ju của em!Thì ra không chỉ có em mà còn có rất nhiều cô gái khác đang cùng lúc đấm vào cửa trái tim  của anh.Hãy cẩn thận anh nhé .Khéo mà nát tim ra đấy.Ôi! Tội nghiệp anh quá! Huhu,tội quá!Thôi em chả đấm  nó nữa đâu...vì em lo anh mất mạng lắm...."
   Tb:Còn số tiền mười triệu kia mà anh cứ tưởng  là quả dưa bở ý,em đã quyết định đem  ủng hộ cho đồng bào lũ lụt rồi...Họ xứng đáng được nhận nó hơn anh rất nhiều. Tỉnh mơ đi anh nhé.Bi Bi.Not see you gane."
Viết xong,tôi nhờ anh phục vụ đưa lại cho anh chàng và ra về.

My Instagram

Copyright © MÙA HOA BÁCH HỢP. Made with by OddThemes