Hôm nay, là ngày mồng 2 đầu tháng nên phụ huynh xếp hàng rất dài để đóng học phí cho con em mình.
Ai nấy trông đều rất vội. Tôi đang mở phong bì ra để kiểm tra lại tiền thì bỗng giật mình vì nghe cô thu ngân nói rất to vẻ cáu kỉnh.
- Chị đưa toàn tiền lẻ thế này thì đếm đến tối à ! Thôi, chị ra ngoài chờ đi, đợi khi nào vắng người hãy vào . Ra ngoài mau lên!
Tôi nhìn lên, thì ra người bị mắng là chị Năm, người bán rau thơm ở chợ Cóc gần nhà tôi.
Nhà chị rất nghèo lại đông con. Chồng chị làm xe ôm nhưng suốt ngày say sỉn. Kiếm được đồng nào nếu anh ta không nuôi bố đề thì cũng nuôi con ma men.
Mình chị phải lặn lội thân cò để nuôi đủ ba con và ông chồng bất tài vô dụng.
Ngoài việc đi chợ bán rau, chị còn đi bới rác nhặt nhạnh chút đồ phế thải để bán đồng nát kếm thêm chút tiền đóng học cho con.
Quanh năm, chị phải sống trong cảnh cơ hàn, bóc ngắn cắn dài, vặt mũi chẳng đủ đút miệng, lúc nào cũng túng thiếu.
Chị Năm sợ chờ lâu thì sẽ muộn buổi đi chợ nên khẩn khoản nói với cô thu ngân.
- Cô làm ơn giúp tôi. Tôi phải về đi chợ.Tôi mà ra muộn, chợ hết người thì còn biết bán cho ai... Xin cô linh động cho tôi...
Nghe chị nói thế, một thanh niên trẻ ăn vận đồ hiệu thoảng mùi nước hoa đắt tiền đứng gần đó lập tức lên tiếng phản đối:
- Thôi xin bà. Bà chờ đi. Tôi đang vội lắm. Bà lỡ buổi chợ cùng lắm mất vài chục nghìn còn tôi chậm một giờ là mất luôn tiền triệu. Mời bà ra ngoài chờ đi. Sốt ruột quá!-Anh ta nói và hơi chun mũi lại ra chiều khó chịu vì cái mùi mồ hôi của người đàn bà nghèo khổ này.
Một chị đứng tuổi ở gần cuối hàng nhìn chị Năm cũng thấy hơi ái ngại nên nói chêm vào;
- Lần sau, chị nên chuẩn bị tiền chẵn để đóng học cho con. Chứ thời buổi này, ai cũng vội lắm. Chúng tôi cũng muốn thông cảm cho chị nhưng sếp ở cơ quan thì đâu có thông cảm cho chúng tôi.
Chị Năm buồn rầu, rơm rớm nước mắt, giải thích:
- Khổ quá, tôi bán vài ba mớ rau mùi ở chợ nên mọi người chỉ đưa cho tôi toàn tiền lẻ. Tôi gom góp mãi cũng chỉ được thế này. Biết làm sao...
Rồi chị quay vào đặt xếp tiền lên bàn , năn nỉ cô thu ngân:
- Mong cô chiếu cố hoàn cảnh mà thông cảm cho tôi. Cô làm ơn giúp tôi...
Cô thu ngân nghe chị nói thì trợn mắt vẻ tức giận nói như quát:
-Ô hay! Cái chị này! Chị không hiểu tiếng người à?Chị biến ra ngoài đi. Sao cứ cháo ám ở đây mãi thế?
Cô ta vừa nói vừa thẳng tay hất luôn xếp tiền của chị Năm xuống đất.
Gió quạt thổi khiến những đồng tiền bay tơi tả mỗi nơi một tờ. Chị năm vội nhào theo để nhặt tiền nước mắt rơi lã chã.
Có nhiều tờ tiền bay quẩn dưới chân mọi người nhưng chả ai thèm để tâm.
Chị Năm mải với theo tiền có lúc vồ cả vào chân mọi người khiến họ cau mày tỏ vẻ khó chịu.
Thấy thế, tôi vội bước ra khỏi hàng, đến bên chị, đưa phong bì tiền của tôi cho chị và nói.
- Chị cầm lấy, vào nộp trước đi mà về .
Chị Năm nhìn tôi vô cùng sửng sốt. Chị giơ chiếc tay áo đã ngả màu lên quyệt nước mắt, ấp úng nói:
- Ồ! Chị giúp tôi ạ?...
Tôi dịu dàng nói:
-Tôi cũng bận nhưng không quá vội.Tôi chờ...nộp sau cũng được. Chị vào nộp trước đi còn về đi chợ kẻo muộn rồi.
Tôi cúi xuống để nhặt nốt những tờ tiền còn vương dưới đất. Có rất nhiều người ngoái lại tròn mắt nhìn tôi... Không hiểu, lúc này trong đầu họ đang suy nghĩ điều gì?
Chị Năm vào nộp tiền xong, đến bên tôi xúc động, miệng hơi mếu máo nói:
- Cảm ơn chị. Tôi cảm ơn chị rất nhiều...
Tôi nhìn chị, vẫn cái dáng vẻ tiều tụy, gương mặt rầu rầu khắc khổ và đôi mắt thâm quầng vì ít ngủ nhưng tôi đã thấy trong khóe mắt ấy ánh lên những tia ấm áp. Còn những người kia vì quá bận rộn và vội vã nên họ không thấy gì cả...
---------------
Today is the 2nd day
of the beginning’s month, so parents queuing very long to pay school fees for
their children.
Everyone looks all
very quickly.
I open the envelope to
check money then suddenly startled because heard the cashier angry, said very
loudly:
- You put all odd
money, I can't count! You go out for waiting me ! come in when empty. Go out
quickly!
I looked, the people
was scolded is Nam. The person sell aromatic vegetable near my house.
Her family is very
poor, but had many children. Her husband do the motorcycle hug but always
drunkenness.
He spend all money to
hit the lottery and drink.
Alone her must to take
of her 3 chirld and useless husband.
In addition to sell
vegetables, she even sell junk to make more money for chirlden.
Throughout the year,
she must live in penury.
She afraid to be late
market, so beg in the cashier:
- Please help me, I
must go to the market. If late, market no one people, I don ‘t know to sell
who. Please give me your flexibility ! ….
Heard that, a guy had
expensive clothes said:
- Come on please,
please waited. I'm in a hurry. You missed the market but lost tens of
thousands. And I slowly a hour but lost millions money. Go out for wating !
Impatient too!
An older woman behind
her, feel a bit afraid, say:
- You must use even
money. Because these days, everyone is in a hurry. We also want to sympathize
with you, but our boss, don’t sympathy for us.
Nam sad, cry and said:
- Suffering too, I
sell a few bunch coriander, people just give me all is odd money. I don’t know
how to do,…. I hope you will excuse me. Can you help me......
Heard that, the
cashier angry, said very loudly:
- Oh ! You! You don’t
understand people speak ? Get out!
She said and throw
Nam’s money down to floor. She cry and quickly pick up follow it.
There are many bills
flying on everyone’s feet but no one care.
Seeing this, I go out
of line, come near her, put my envelope money for her and said:
- You took it, to pay
her.
Nam looked at me
stunned. Touched and said:
- You help me?
I gentle and said:
- I also busy but not
too hurry. I wait ... pay later. Let’s pay before, if no you’ll late..
I stooped to pick up
all the money on the ground. Many people surprised looked at me. Don’t
understand, what they thinking at this time?
Nam complete her
payment, come to my place and touching, said:
- Thank you! Thank you
very much!
I looked at her, still
looks her emaciated body, sad face, dark eyes because less sleep but I saw in
her eyes was lit up the warm rays. And the others, because of too busy and
rushed, they did not see anything ...