Sau khi chiến thắng trở về, con người Hậu Nghệ đã thay đổi hẳn.
Chàng lúc nào mê man, nửa say nửa tỉnh dưới ánh hào quang và những lời tán dương của người trong thiên hạ.
Con người hiền lành, ít nói và khiêm tốn khi trước của chàng đã vụt biến mất, thay vào đó là hình ảnh chàng dũng sĩ oai vệ, ăn to nói lớn và rất thích khoe khoang chiến tích của mình.
Hơn nữa, lại được sự tung hứng, tâng bốc của người đời khiến đôi chân của Hậu Nghệ hiếm khi chạm đất.
Chàng không những bỏ bê công việc ruộng vườn mà nhiều khi còn quên cả sự hiện diện của người vợ yêu xinh đẹp của mình.
Tối ngày, chàng đi tụ tập cùng đám vương tôn công tử trong vùng chén tú chén anh, xem hoa thưởng ngọc.
Thường là chàng trở về nhà rất khuya trong trạng thái say mềm, nồng nặc mùi rượu khiến con Tô sủa vang vì không nhận ra chủ của nó.
Hằng Nga vốn là con gái một phú ông giàu có, nàng quen sống trong nhung lụa nhưng đã tự nguyện đi theo Hậu Nghệ về sống ở căn nhà đơn sơ ở một làng nghèo.
Nàng đã có đôi mắt thiệt tinh đời: Đã nhìn thấy " ngọc tỉ thí" bên trong tấm áo thô, giản dị của chàng.
Quả nhiên, Hậu Nghệ đã làm nên kì tích chưa từng có: Chàng đã bắn hạ được chín gã mặt trời để dành lại sự sống cho nhân gian. Chàng đã trở thành người anh hùng cái thế.
Có điều cái giá phải trả cho vinh quang tột đỉnh ý cũng không rẻ.
Ngày qua ngày, Hằng Nga bị chồng bỏ rơi trong cô lạnh. Nàng buồn bã đến nỗi chẳng thể dệt vải để mang ra chợ bán như trước nữa. Nàng phải bán dần những món đồ trang sức của mình để sống tạm qua ngày.
Một hôm, Hậu Nghệ mang về một bà lão ăn xin nghèo khổ, chân bước thậm thọt và nói với nàng:
- Đây là mẹ của người bạn học khi xưa của ta. Nhà cậu ý chẳng may gặp nạn phải ly tán nên nhờ ta nuôi giúp mẹ già.
Nàng tròn mắt nhìn chồng, đầy vẻ ngạc nhiên:
- Ủa! Chàng đi học bao giờ mà có bạn học...
Câu nói đó vô tình như thùng nước lạnh đổ vô đầu Hậu Nghệ khiến chàng như phát điên vì độ rày, điều chàng căm ghét nhất là kẻ nào dám nhắc đến cái quá khứ nghèo nàn, cơm không đủ ăn, áo không đủ mặc thì việc đi học nằm mơ cũng chả dám nghĩ tới đó.
Hậu Nghệ mặt đỏ phừng phừng như Trương Phi say rượu, lớn tiếng quát:
- Im ngay! Ngươi im đi ! Nếu không đừng trách ta...
Nàng giật thót người, kinh ngạc nhìn chồng, giọng như ú ớ:
- Thiếp...
- Ngươi hãy bỏ ngay cái thói khinh người rẻ của ấy đi. Nếu còn muốn làm vợ Hậu Nghệ này thì từ nay trở đi, phải sống sao cho khiêm nhường và học lại cái câu: " xuất giá tòng phu" nghe chưa...
- Dạ... Hằng Nga lấy tay áo gạt nước mắt, miệng mếu máo...
Hậu Nghệ dừng lại giây lát rồi nói với nàng như ra lệnh:
- Nàng nghe đây! Lát nữa, ta sẽ phải đi vắng một tuần vì có mấy người bạn cũ trên kinh thành muốn mời ta về đó thăm thú kinh đô để mở rộng tầm mắt.
Nàng ở nhà nhớ chăm lo mọi việc chu toàn và chăm sóc bà lão cẩn thận, chu đáo như một người thân của mình vậy.
- Thiếp ... Hằng Nga ứa nước mắt, nghẹn ngào vì nàng nghĩ đến cái thùng gạo sắp hết trong buồng và những món đồ tư trang đã bán gần hết...
Hậu Nghệ dường như không bận tâm đến những giọt nước mắt của người vợ, chàng bảo nàng:
- Nàng nhớ phải chăm sóc bà lão này thật chu đáo... phải hiếu lễ như với mẹ chồng của nàng vậy...
Sau khi dặn dò vợ và chào bà lão ăn mày, Hậu Nghệ vội vã bỏ đi.
Chàng vừa đi khỏi thì bà già đó vội nhỏm dậy, đứng lên nhìn ra cửa, nói với theo:
- Con giai ngoan đi nhá. Con cứ yên tâm, vững bước mà đi vì mọi việc ở nhà đã có lão bà bà này lo cả cho rồi... hahaha....
(còn nữa)
..........................
After the victory came back, the people of Hậu Nghệ changed completely.
He always comatose, half drunk half awake under the halo and the praise of people in the world.
The gentle, quiet and humble man before his disappearance, instead of the heroic image of the heroic man, who speaks loudly and loves to show off his achievements.
Moreover, the juggling, flattering of people makes Hau Nghe's feet rarely touch the ground.
Not only did he neglect his farm work, he sometimes forgot the presence of his beautiful wife.
In the evening, he went to gather with the crown princes and drink.
Usually he returned home very late in the drunk, reeking of alcohol, which made To barking because he did not recognize his owner.
Hang Nga was the daughter of a rich man, she used to live in velvet but voluntarily followed Hau Nghe to live in a simple house in a poor village.
She had real-life eyes: Has seen the "pearls of love" inside his plain, plain shirt.
One day, Hậu Nghệ brought back a poor old beggar, stepped on even footsteps and said to her:
- This is the mother of my old classmate. His family unfortunately suffered from divorce, so I asked to help his elderly mother.
She stared at her husband, surprised.
- Hey! When did you go to school and had classmates ...
That sentence accidentally like a cold water bucket poured into Hau Nghe's head made him like crazy because of this, the thing he hated most was the one who dared to mention the poor past, the rice was not enough to eat, the clothes were not enough to wear, dreaming of going to school, he did not dare to think about that.
Houyi blushed as Truong Phi was drunk and shouted loudly:
- Shut up! You shut up! If not, don't blame me ...
She was startled, looking at her husband in amazement.
- I ...
You should immediately abolish his cheap attitude. If you still want to be Hau Hau's wife, from now on, you have to live humbly and learn the sentence: "the price of the wife" is heard ...
- Yes ... Hang Nga wiped her eyes with tears, a teary mouth ...
Houyi paused for a moment and then told her as ordered:
- Listen! Later, we will be away for a week because some old friends in the city want to invite us to visit the capital to open our eyes.
She at home, remember to take care of everything done and take care of the old lady carefully and thoughtfully as one of her relatives.
- Thiep ... Hang Nga shed tears, choked because she thought of the nearly empty barrel of rice in the chamber and the jewelry items that had almost sold out ...
Houyi did not seem to mind the tears of his wife, he told her:
- She remembers to take care of this old lady very well ... to be as filial as her mother-in-law ...
After instructing his wife and greeting the old beggar, Hau Nghe hurriedly left.
As soon as he left, the old woman stood up quickly, stood up, looked out the door, and said to:
- Good boy. Don't worry, keep walking because everything at home has this old lady and grandmother taking care of it ... hahaha ....