Một lần, tôi vào fb và tình cờ kết bạn được với một ông Việt Kiều Mỹ. Ổng là dân mới chơi fb nên có vẻ rất hào hứng với việc lên đó " trồng rừng mơ" để vơ " những con tưởng bở".
Ngày nào, ổng cũng khoe với tôi về chuyện các mĩ nữ thi nhau nhảy vô mời kết bạn. Mĩ nữ nào cũng nghiêng nước đổ thùng, sang chảnh, sexy ( " bưởi dừa" vừa khủng vừa mơn mởn xanh tươi...)
Nhìn tấm ảnh đại diện (có lịch sử từ 10 năm về trước, nay lại "nhúng" vô phần mềm chỉnh sửa) và nhìn chiếc xế hộp ổng "trưng" lên tường nhà khiến cho gái Việt từ già đến trẻ ai ai cũng ra sức "luyện tuyệt chiêu" để quyến rũ "đại gia" này.
Ở đời, kẻ "trồng rừng mơ" nhiều khi cũng bị lạc lối trong mê hồn trận của nó. Ông Việt Kiều tỏ ra khá cao ngạo khi chát cùng các mĩ nhân bởi vì trong lòng ông đã có một bóng hồng trẻ và xinh như mộng.
Nhìn những tấm ảnh của nàng, tôi phì cười bảo ổng :
- Đó là một con bóng, chả phải mĩ nữ đâu anh ui... Cẩn thận bị lừa nha.
Ổng nghe thế thì bực lắm, cho rằng tôi gato với nhan sắc và tài năng của nàng nên giận liền mấy hôm không thèm bắt chuyện.
Có lần ổng nói với tôi, giá như mình biết chơi fb từ 10 năm trước có phải lấy được tiên nữ té ghế, chứ đâu phải "mần" cái bà dừ, xấu lại lắm điều như mụ vợ phù thủy già hiện tại của mình.
Tôi cười bảo ổng:
- Nếu anh cá chê bà phù thủy đó thì bỏ đi mà cưới liền mấy con nai tơ mành mành trên mạng ảo... Sao phải ngồi đó mà than thân trách phận làm chi.
Một bữa, vừa thấy nig tôi sáng, ổng đã nhảy vô kể khổ, than sầu:
- Bữa nay, anh sốc quá ... vì...
- Anh vừa "bị người trong mộng" đá bay mông à???- Tôi hỏi và tủm tỉm cười.
- Không. Mà vì ... vỡ lẽ ra... con đó là bóng thứ thiệt... Cả hội bạn thân của nó cũng thế...
Ổng nhắn kèm icon biểu tượng của nỗi buồn thúi ruột gan...
Tôi lựa lời an ủi:
- Thôi bỏ đi. Mà anh còn cả một " rừng hoa đẹp", nay phải nhổ một " chùm cỏ dại" quẳng đi thì có nhầm nhò gì mà phải âu sầu rơi lệ chứ...
- Hil hil...anh cứ tưởng mình được vô một giấc mộng đẹp nào ngờ ... lại đi chui vào quả bong bóng... Nay nó vỡ tan rùi...huhuhu...
Ở nửa bên này của quả địa cầu, tôi cười rung cả giường, đệm, nghiêng ngả cả căn phòng..., cười muốn đứt ruột luôn.
Sau một hồi buồn rầu, đau khổ, ổng sực nhớ ra một chuyện:
- Oh! Hắn đã là gay rùi thì anh cũng chả tiếc nữa. Xuýt nữa thì anh ... bỏ qua mất một người phụ nữ tử tế ở ngay bên cạnh mình...
- Ủa! Thiệt hôn? Nàng là ai đấy ạ?- Tôi "sốt ruột "hỏi ổng.
- Là TMV đó...
- Chúa ơi! Em hả?
- Ừm. TM tuy không còn trẻ nữa, nhan sắc "phình phường", không giàu có, tài giỏi như mấy người đẹp Sài gòn kia nhưng bù lại... em được cái hiểu chuyện và tâm lí... Thôi, ta về lại ao nhà cởi quần áo nhảy mẹ xuống đó tắm còn hơn... TM ơi, em đồng ý nha.
Kkkkk... Tôi xuýt thì chết sạc vì cười. Tôi phải kìm mãi mới dứt được cơn cười để còn đáp lại tấm chân tình của " đại gia" kia:
+Em á!!! Em không xứng đâu...
- Em sao tự ti thế. Anh thấy em đâu đến nỗi...
+ Nhưng mà... anh giàu thế... em sợ đàn ông có tiền lắm cô bám rùi mai mốt...
- À... khoản này em đừng lo vì anh không phải đại gia... anh chỉ là thợ cắt tóc...Những ngày ế khách, nhiều khi anh còn chẳng kiếm nổi 20 đôla ấy chứ
+ Sao mấy bữa trước, em thấy anh " chém gió" trên fb kinh lắm cơ mà?
- À... Đó là anh " tung chảo" cho bọn gái kia nó ham ý mà...
+ Mới lại... anh nhin trẻ thế kia... em thì già rùi... Em ngại lắm... Là em nhìn cái ảnh đại diện của anh đó..
- Oh! Em lo gì chứ? Đó là ảnh của 10 năm về trước rùi... Hơn nữa, thời nay phần mềm chỉnh sửa của điện thoại rất hót... Ai dại gì mà không vô đó để làm đẹp trước khi tung nó lên mạng ảo chớ...TM ơi, tặng em
" cái thằng tui" của thì hiện tại nè...
Nhìn hình ảnh của ổng thất thểu, cởi áo khoát ngoài quàng vô cổ trông giống như ông lão chăn vịt lỡ ăn nhầm phải bả gà ... khiến cơn cười của tôi lại nổi lên...
Ổng vẻ hãnh diện hỏi tôi:
- TM thấy sao hả? Nè, khi anh gửi tặng mấy cô bạn ở Sài gòn. Cô nào cũng khen nức nở: " Anh phong độ quá đi mất".
Tôi lại phải kìm hãm cái cơn cười lại để trả lời ổng:
+ Dạ. À, thế anh sắp nghỉ hưu chưa ạ...
- Sang năm thui. Nghỉ hưu rùi, anh về Hà Nội cùng TM chung xây tổ ấm nha.
+Dạ. Nhưng còn chị ý? Em thấy bả có vẻ không thua gi sư tử liên lục địa đâu.
- Không sao đâu, vì bả ý "cá chê" anh rùi...
+ Ủa! Sao kì zậy?
- À... vì máy anh " hết xăng" rùi...
+ Là sao ạ? Em chưa hiểu...
- Anh bị bệnh tiểu đường nên không còn khả năng....
+ Ui dà dà... Thế là em chỉ còn phải chờ đến mùa xuân năm sau là là sẽ... cùng anh xây tổ con chim tò vò ạ...
- Có điều... anh nói thiệt nhe... Anh không thể về Việt Nam lâu dài được... vì chỉ ở Mỹ mới có loại thuốc đặc trị đó. Về hẳn bên đó với em thì anh "tẻo" liền.
+ Giàng ơi! Cái số con đúng là " thần nhẻm" hộ mạng mà... Biết phải làm mô bây chừ...
Ổng nghe tui than thì thương quá nên đã lựa lời an ủi:
- TM à, em đừng buồn nữa... Mùa xuân tới, kiểu gì anh cũng có cách để về với em....
+ Ủa! Anh có cách rùi à? Thiệt không đó?
- Ừm. Tết này, mụ vợ anh về quê ăn tết. Anh sẽ dụ mụ ý cho anh ké cầu, rùi anh tìm cách lẻn ra Hà Nội thăm em vài bữa. Em đợi anh về nha...
+ Huhuhu... Thui anh ơi, anh hãy ráng mà sống tử tế với chị ý... và quên em đi nha...
- Sao zậy em? Thế còn cái thân cô đơn, tội nghiệp của em thì sao chứ??? Anh không muốn...
+ Thôi, hãy để mặc tui với đời.... Tui xin anh hai chữ BÌNH YÊN.... I XIN YOU ... I VAN YOU...YOU THA CHO I ... I AM A VERY TIRED ... Huhuhu... Hahaha... Tui đi chết đây... hô hô hô...