Home Đạo Mẫu ĐƯỜNG VỀ CHÚA BÓI NGUYỆT HỒ- Phần 1
ĐƯỜNG VỀ CHÚA BÓI NGUYỆT HỒ- Phần 1
By Trà My Vũ At 02:13 0
Năm con khỉ với tôi thật lắm chuyện bực mình, oan trái vì thế năm mới đã cận kề mà tôi vẫn còn vài nơi chưa về lễ tạ ngài được.
Từ lâu, tôi biết chúa Nguyệt rất thương tôi nên định dâng sớ sám hối để khất Người, nhưng rồi có một số chuyện trục trặc xảy ra khiến tôi không dám làm vậy nữa.
Buổi sáng, ngày tôi đi lễ chúa, trời âm u, giá lạnh, thêm nữa trước khi đi, có một số kẻ vô tình cứ làm phiền kiểu "câu giờ" khiến tôi thấy khá bực bội.
Hì, vì tiết kiệm ngân xuyến để dành sắm quả lễ dâng bản điện đầu xuân mới nên tôi phải đi xe khách.
Thế mà hơn 9h, tôi mới xuất phát. Tôi gọi xe ôm chở ra bến xe buýt để sang Gia Lâm vì gần chỗ tôi ở không có xe đi Bố Hạ.
Đến bến đợi xe ở Gia Lâm, tôi chờ mãi không thấy xe đi Bố Hạ làm tôi quá sốt ruột đành nhảy xe buýt đi Bắc Giang. ( Tôi nhớ mang máng là ở bến xe Bắc Giang có xe đi Bố Hạ).
Có điều, xe buýt không vô bến mà trả khách ở một đoạn cách xa đó khiến tôi khi xuống xe nhất thời bị mất phương hướng.
Có một lão xe ôm đến mời mọc tôi không được thì bảo:
- Ở đây làm gì có xe đi Bố Hạ. Muốn về đó phải ra đường cao tốc đón xe...
Nghe thấy cái giọng lưỡi "điêu xảo" của hắn khiến máu trong người tôi bỗng sôi sùng sục. Tôi quắc mắt nhìn hắn nói:
- Này, tôi về chúa bói Nguyệt Hồ đó. Ông mà thích chỉ đường vòng vèo vớ vẩn thì cứ liệu hồn nha...
Chả hiểu sao nghe tôi nói thế, lão ta tái mặt, đổi giọng:
- Vào bến mà đợi xe. Cứ 30 phút sẽ có một chuyến về Bố Hạ...
Tôi phì cười, bảo hắn:
- Cảm ơn nha.
Vào bến, tôi gặp một anh chàng đẹp trai (có vẻ là người điều hành bến bãi) để hỏi thăm. Anh chàng tươi cười bảo tôi:
- Chị cứ ra ghế ngồi đợi, khi nào có xe đến em chỉ cho.
Oh! Hình như mình có vẻ rất có duyên với các chàng đẹp trai thì phải, chứ hỏi thăm mấy gã mặt nhàu chẳng ăn thua.
Khi xe gần đến thị trấn Bố Hạ, chàng lái xe hỏi tôi:
- Chị bao nhiêu tuổi ? Mà sao lại về chúa muộn thế? Người đẹp thế mà sao không đi cùng chồng?
Tôi tuy không phải bà cô già ế chồng nhưng ra đường lại rất khó tính. Tôi liền đáp lại:
- Đang lái xe thì cứ làm tốt việc của mình đi Hỏi tuổi và chồng con của hành khách làm chi... Rách việc thật đó.
Hì, câu trả lời của tôi khiến anh tài xế mặt buồn tiu nghỉu.
Đến thị trấn, tôi lại tiếp tục lên tắc xi để vô đền.
Sau khi trả tiền tắc xi, tôi chợt nhẩm tính lại: Trời! Tính ra ... mình đã phải năm lần "lên xe xuống ngựa" mới về được cửa chúa. Mình nhất định phải "ăn vạ" Người mới được.
Vào những ngày cuối năm, cung chúa thật vắng vẻ. Tôi vô đó, quỳ lạy dưới chân Người mà khấn rằng:
- Con lạy chúa Nguyệt tối tú anh linh. Có lẽ, giờ đây, con đã cùng đường. Lũ bựa khốn kia đã không từ một thủ đoạn bẩn thỉu nào để hãm hại con, chặn mọi con đường sống của con. Vì sao chứ? Con chưa bao giờ làm gì tổn hại đến chúng cả, trái lại... con đã từng giúp chúng rất nhiều nữa. Vì sao chứ? Vì sao chúng muốn hủy hoại con bằng được Vì sao chúng còn muốn đuổi cùng giết tận một đứa trẻ vô tội? Vì sao mọi tai họa, oan gia đều từ những kẻ đến xin lộc nhà ngài mà ra? Phải chăng, con đã sai khi tôn cất lập thờ các ngài? Phải chăng con đã sai khi suốt đời chỉ biết làm người tử tế? Và đây là cái giá của một kẻ thích làm người tử tế? Con muốn hỏi trời xanh có mắt hay không? Con muốn hỏi trời, hỏi đất, có ai còn muốn bênh vực cho lẽ phải, có ai còn muốn nâng đỡ những kẻ khốn khổ khốn nạn vì đã chót làm người tử tế hay không? Nếu Người không trả lời con ... thì con sẽ chết ở tại đây. Đằng nào thì cũng bị lũ bựa khốn kia hại chết, chi bằng con chết ở đây, dưới chân ngài ít ra còn hơn phải chết vì lũ chó bựa kia...
Giờ đây, con không còn mong muốn gì hết, chỉ xin người cho đứa trẻ vô tội được bình yên và muốn tất cả lũ khốn kia phải được nhận lại cái mà chúng đã gây ra cho con và đứa bé tội nghiệp kia. Con cả đời luôn cố hành thiện, tích đức để mong cho đứa bé được bình yên.... nhưng sao ngay cả một chút bình yên nhỏ nhoi nhất cũng không có được. Vì sao chúng dám vô cả điện của ngài để lừa dối, hãm hại đứa bé. Thật sự, hôm nay, con chỉ muốn chết ở đây vì sau cái chết của con, Người sẽ buộc phải ra tay trừ gian, diệt ác, lùa lũ bựa khốn về cái nơi mà chúng sẽ phải chịu tra khảo của quỷ thần ...
Tôi cảm nhận được lòng chúa quặn đau trước những câu hỏi của tôi. Rồi bất chợt, tôi nghe thấy lời Người dịu dàng an ủi tôi:
- Ta biết ... Ta hiểu tất cả mà... Ta biết rằng, có muôn nỗi oan trái trên đời này đã đổ vô đầu ngươi. Ta cũng biết, ngoài ngươi ra, sẽ khó có ai chịu đựng nổi như thế... Nhưng ngươi thử nhìn lại mình xem, thử nhìn lại những thành tựu mà ngươi đã làm được... thì ngươi sẽ thấy mình kiên cường và bất diệt đến mức nào...
Thôi nào, hãy ngẩng cao đầu lên ta xem nào...
Hì, tôi chợt cảm thấy như trút được gắng nặng nghìn cân đang đè nặng trên vai mình Một cảm giác nhẹ nhõm, thư thái và yên bình bỗng trở lại trong tôi...
Ngoài sân. nắng chợt hửng lên, xua tan đi cái u ám và giá lạnh.
Hình như mùa xuân đã về... mang theo niềm hi vọng về một ngày mai tốt lành.
Đa tạ Chúa tối tú anh linh. Đa tạ Người đã luôn nâng đỡ con vào những lúc con cảm thấy mệt mỏi, đau khổ và tuyệt vọng nhất...