CẶP ĐÔI CÔ CÔ- DƯƠNG QUÁ- PHIÊN BẢN TRÀ MY VŨ + QUÂN VƯƠNG ĐẠI HIỆP


QUÂN VƯƠNG ĐẠI HIỆP
--------------------------------------------
Một đêm thu, trăng rằm sáng tỏ. Tôi  thấy lòng nao nao, nằm mãi mà không ngủ được, bèn ra ngoài sảnh, ngồi ngắm trăng. 
Trời về đêm se lạnh, sương lấm tấm rơi ướt mái đầu. Gió khe khẽ thì thào trên phiến lá.
Tôi ngước mắt ngắm nhìn vầng trăng tròn vành vành như chiếc đĩa  vàng lấp lánh của ai  đó để quên trên nóc ngôi nhà trước mặt.
 Trăng gần quá, khiến cho tôi có cảm giác cung Quảng Hà chỉ ở ngay trong tầm mắt.
 Tôi như chợt thấy từ xa xa, tiếng đàn thập lục bổng trầm của tiên tử đang gửi vào mây, gió nỗi lòng riêng da diết, buồn vương.
 Rồi, tôi chợt thiếp đi và mơ thấy mình là một đáng quân vương, cưỡi con bạch mã bay về cung Quảng Hà.
Lạ thay! Vị tiên tử kia sao lại giống hệt một người thân quen của tôi.
Tôi còn đang tròn mắt kinh ngạc vì sự giống nhau đến kì lạ này... thì tiên nữ nở nụ cười rất tươi hệt như đóa trà my dịu dàng khoe sắc trong buổi sớm mai:
- Ồ! Quân Vương! Sao lại tới đây?
Nghe giọng nói thì tôi không còn nghi ngờ gì nữa, bởi đó chính là cô Trà My của tôi.
- Cô cô! Sao người lại ở đây? Và chỉ có một mình?
- Thì ta vốn là người của cung Quảng Hà mà...- Cô cô khẽ đáp, vẻ đượm buồn.
- Ở phàm trần, vui lắm... Cô cô ở đây làm gì?  Hoang vắng và buồn đến lạnh người...
Cô cô khẽ giơ tay áo lên thấm những giọt nước mắt, nói:
-  Ta chẳng thấy nơi đó, có gì vui cả... vì ở đó, ta cũng chỉ một mình đơn lẻ mà thôi...- Ngừng giây lát, cô cô khẽ đọc mấy câu thơ:
  Ta đi lang thang giữa dòng người đông đúc
  Mò kim đáy biển tìm người tri âm
 Xuân đến xuân đi xuân lại tới
 Mình ta vò võ ngóng trông hoài...
 Tôi chợt nhìn sâu vào đôi mắt của cô cô và như hiểu được tâm tư của người.
 Tôi khe khẽ đặt bàn tay lên vai  của người và nói:
- Cô cô đừng buồn nữa. Ta nguyện sẽ là tri kỉ của người suốt đời, suốt kiếp.
- Không được đâu. Quân Vương đã có người thương rồi mà... 
- Không sao đâu. Ta sẽ không cần họ nữa. Ta chỉ cần một mình cô cô thôi.
Cô cô nghe tôi nói thế thì lắc đầu, nói:
- Èo! Như thế thì lại giống như Cô cô và Dương quá sao?
Tôi ngẫm nghĩ rồi chợt mỉm cười gật đầu.
 Cô cô có vẻ chưa tin tưởng, hỏi lại:
- Này, thế vì sao Quân Vương lại muốn làm tri kỉ của ta?
Câu hỏi quá bất ngờ khiến tôi bối rối. Rồi trong đầu tôi chợt lóe lên một ý... Tôi gãi gãi đầu, trả lời:
- Dạ. Vì cô cô làm món GÀ KHO SẢ ngon không cưỡng nổi...  Dạ, đó là mòn con ghiền nhất ạ. Ngon dã man luôn....Nên con thà mất người thương còn hơn...không được ăn món GÀ KHO SẢ của cô cô.Hì, con đường của tình yêu phải đi qua dạ dày ạ... 
 Tôi chưa dứt lời, chợt nghe tiếng lũ bạn trong nhóm PHỦ KHAI PHONG cười ha ha... làm tôi bừng tỉnh.
 Tôi lấy tay dụi dụi con mắt nhìn ra thì  đã thấy bọn hắn đang vây kín xung quanh mình rồi....
Ghét bọn hắn thiệt vì đã làm dang dở giấc mộng đẹp của mình.

My Instagram

Copyright © MÙA HOA BÁCH HỢP. Made with by OddThemes