Home Đạo Mẫu MẪU HOA DƯƠNG VÀ NHỮNG THỦ DỤ CỦA NGƯỜI- TRÀ MY VŨ
MẪU HOA DƯƠNG VÀ NHỮNG THỦ DỤ CỦA NGƯỜI- TRÀ MY VŨ
By Trà My Vũ At 12:00 0
...............................................
Ngày trước, chị Cả ( chị Ngọc Thủy) của tôi thường hay được Mẫu Liễu Hạnh sang tai, mách bảo, còn tôi thì luôn nhận được " thủ dụ" từ Mẫu Hoa Dương.
Tôi nghe nói có nhiều nơi rút thẻ rất linh ứng, nhưng tôi chỉ tâm đắc một nơi ( đền Mẫu Hoa Dương) vì những gì Mẫu dạy tôi trong quẻ sẽ " chuẩn không cần chỉnh".
Một lần, tôi xin thẻ, Mẫu dạy rằng: " Ngươi xin gì ta cũng cho, nhưng ngươi làm gì cũng phải tấu đối với ta. Ta biết tính ngươi rất ngang bướng, nên nhớ đấy: không được phép "tự tung tự tác. "
Thực ra, những câu đó không có trong quẻ thẻ và tôi hiểu khi đó, Mẫu đang ảnh vô thầy dịch quẻ để " răn đe" tôi.
Lần khác, tôi lại về rút thẻ và Mẫu có lời "cảnh báo" tôi: " Ngươi đã có sự lựa chọn rồi thì cứ đường đó mà đi, không được phép đứng núi này trông núi nọ. Ta chỉ dặn thế thôi..."
Tôi nghe xong, khẽ bật cười vì nghĩ mình xưa nay, chẳng bao giờ có tính xấu đó cả. Hơn nữa, tôi cũng có thấy ai vừa mắt đâu nhỉ...
..................................................................................................
Ngay chiều hôm sau, cô em họ rủ tôi đi cùng lên một trung tâm thẩm mĩ để nhờ tư vấn về vết rạn sau sinh ( cô ấy mới sinh em bé đươc nửa năm)
Trước khi đi, tôi đã được nghe cô bé " hoa tiêu" ca ngợi hết lời về một chàng bác sĩ tài hoa và đẹp trai như nam thần ở đó.
Thực ra, khi ấy, tôi chả mấy để tâm, thấy " chả liên quan" vì tôi vốn không phải người " mê" trai đep và cũng có chút " tự ti" vì nghỉ mình chả là gì so với " cái rừng hoa đẹp" ở đó.
Thật lạ! Lúc tôi bước vô phòng, chào anh ta thì ... không thấy đáp lại.
Bụng bảo dạ, tôi tự kỉ:" Anh chàng này khinh người ghê thiệt"
Vừa lúc đó, chàng "nam thần phố lớn " hỏi tôi:
- Chị cao mét bao nhiêu thế?
- Oh! Tôi có chiều cao khiêm tốn lắm...Chỉ là...- Tôi nói và tỏ vẻ rất ngạc nhiên.
- Ủa! Thế mà... trông chị như siêu mẫu vậy...- Anh chàng cười rất tươi nói.
Tôi khẽ bật cười một mình.
Câu chuyện sau đó làm tôi mới chợt nhận ra là ... hóa ra anh chàng này đang khen ngợi mình.
Thậm chi, chàng ta còn nói:" Em nhìn thấy chị còn mê nữa là ..."
Cô bé " hoa tiêu" thì thầm vô tai tôi: " Xưa nay, chưa có tiền lệ như thế bao giờ. Thường là anh ý chỉ tư vấn cho mỗi người khoảng 5 phút và " the and" luôn."
Cô nàng còn bảo " sao tính chị lạnh lùng thế nhỉ? ... Chắc là không phải gu?"
Tôi đúng là có chút lạnh lùng nhưng cái chính là tôi không thích dây dưa với " chốn thị phi " đó vì tôi tin rằng ngoài vợ, cô trợ lí ( chắc chắn là bồ) sẽ còn vô số cô gái khác muốn nhào vô" xin chết, nên tôi đâu có dại gì... Mặt khác, tôi có một nguyên tắc " chồng người áo gấm xông hương mặc người": không mơ tưởng, không " xía vô", bởi tôi sợ mang nghiệp báo vào thân.
Hơn nữa, tôi đã có " tri kỉ' rồi... chẳng ham hố vẩn vơ làm chi... Hì, khi tôi đã có " báu vật" trời ban... thì mọi thứ khác đều là... thứ nhì. thứ ba, thứ tư, thứ bét hết...
Về nhà, cô trợ lí của tôi bất chợt reo lên như thể vừa tìm ra
" kho báu" vậy:
- Ủa! Giờ nghĩ lại... em mới thấy quẻ hôm qua của Mẫu là siêu chuẩn.
- Gì cơ?- Tôi chưa nhớ ra nên hỏi lại.
- Thì Mẫu bảo chị không được " đứng núi này trông núi nọ" còn gì...- Cô ý vội giải thích.
- Ủa! Trông " cái núi" chiều nay á? Hổng dám đâu...- Tôi lắc đầu, lè lưỡi- "Núi" đó cao ngất ngưởng như thế mà còn dám "trông" với cả " đợi" thì có mà "gãy cổ" có ngày...hihi....