Mấy ngày trước, tôi năm mơ mình được về tiên giới và có vinh hạnh được gọi đến tiếp kiến thánh Mẫu.
Vừa thấy tôi, chủ nhân đã hỏi:
- Oh! Ta cứ tưởng ngươi thảm lắm cơ mà? Sao bữa nay, ta thấy ngươi mặt mày hớn hớn hở quá vậy?
Tôi đưa tay lên vuốt lại mấy sợi tóc đang xòa trước trán, tủm tỉm cười:
- Hì, là con " diễn" cho "mụ bựa" xem ạ. Giờ này, chắc là mụ VV ấy đang hí hửng lắm... hihi...
Mẫu nhẹ nhàng giơ chiếc quạt lông trắng muốt lên che miệng, bật cười:
- Tiểu yêu tinh! Ngươi cũng có chút thần thông quảng đại đó...
Được chủ nhân khen, cánh mũi tôi cứ nở dần... Chắc lúc này, mà soi gương thì trông tôi giống "ảnh chế" lắm đây.
- Ngươi có muốn xem giờ này, con bựa VV đó đang làm gì không?
Câu hỏi của chủ nhân đã cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi. Tôi nghe thấy người nói thế thì phấn khích lắm:
- Dạ. Con rất tò mò ạ... Con rất muốn ạ...- Tôi nói liền một hơi như thể sợ ai đó cướp mất lời vậy.
Mẫu cười bảo tôi:
- Nhìn ngươi kìa! Trông thiệt giống...gì nhỉ...- Mẫu hơi dừng lại để lục lại trí nhớ vì " tín ngữ" đó chỉ người phàm mới rành- À... trẻ nghé...
Người nói rồi cười như thể vừa tìm ra được một kì quan của thiên nhiên vậy.
Sau đó, chủ nhân đưa cho tôi xem một chiếc gương chiếu yêu và bảo:
- Ngươi hãy niệm chú đi... Sẽ thú vị lắm đó.- Nói rồi, người ghé tai tôi thì thầm.
Tôi giơ chiếc gương lên quơ quơ kiểu phù thủy dọa ma, miệng lẩm nhẩm:
- VV bẩn bựa! Con bựa ham xài bùa nhất quả đất đâu rồi? Mau mau hiện hình... TMV muốn được nhìn quả mặt đang bị tẩu hỏa nhập ma của mi nè.... VV bựa bẩn mi trốn đâu rồi...
Khi tôi còn chưa chú hết "biến " thứ 2 thì ả đã xuất hiện...
- Trời ơi!... Cái gì thế kia! Ả đang làm trò gì thế nhỉ?...hihihi...
Thánh Mẫu thong thả giải thích cho tôi nghe:
- Là ả đập đầu vô tường đó.
- Ủa! Có chuyện đó sao ạ?
- Ừ. - Chủ nhân dừng lại giây lát rồi nói tiếp- Sau khi, tốn bao tiền của, công sức mà không làm gì được ngươi nên ả uất ức quá đã bị tẩu hỏa nhập ma rồi. Ngươi chẳng những bị vận hạn, lụi tàn mà ngược lại mỗi ngày một tỏa sáng nên ả đã tự hành hạ mình như thế đó.
- Oh! Thực ra, ngay từ đầu tới giờ, con chưa bao giờ gây thù chuốc oán gì với ả đó. Những việc con làm đều là muốn tốt cho ả và con gái ả.... Nhưng vì sao ả lại cứ mãi ngu muội như thế... - Tôi dừng lại ngước nhìn chủ nhân như cầu xin- Dạ. Liệu có cách nào... Là con muốn ả dừng chân trước vực thẳm ạ...
- Hết thuốc chữa rồi- Chủ nhân khẽ thở dài- Ả ta vốn là con quỷ cái sổng địa ngục lên phàm... Từ trước tới giờ, ả đã gây ra bao tội ác. ...( vì hiếu thắng, ả đã dùng bùa hại rất nhiều người phải nhà tan, cửa nát, khổ sở điêu đứng, sống không bằng chết) nên bây giờ, chỉ có một câu ngắn gọn dành cho ả... là đến từ đâu thì hãy về lại đó thôi...
- Oh!... Thực ra, nhìn tấm ảnh chụp hồi đầu năm của ả, con cứ thấy tội tội cho ả...
- Ngươi đứng thiệt là... - Chợt chủ nhân quay lại hỏi tôi- Nè, tưởng hôm nay, là sinh nhật của ngươi cơ mà?
- Hì, đâu có ạ... Hôm nay, là sinh nhật chị hai... ( người có tên phàm là vũ thanh thủy), không phải là sinh nhật của chị cả ( người có tên Vũ Ngọc Thủy), càng không phải là sinh nhật của Trà My con... Chủ nhân cứ chọc con làm gì ạ?- Tôi nói rồi cười hihi..
- Ủa! Sao ngươi biết được thiên cơ vậy?- Chủ nhân giả ngạc nhiên hỏi tôi.
- Con tuy ngu dốt nhưng cũng tự suy diễn được đó ạ. - Tôi ngùng lại giây lát rồi nói tiếp- Đứa bé là con chiên của Chúa đã về thiên đàng từ lúc nó hai tuổi vì bệnh đường ruột. Chị hai con hạ phàm từ đó rồi đã về trời từ tháng 6 năm 1997. Chị hai con học giỏi, giỏi nhất môn văn, nhưng lại vụng các công việc về bếp núc. Chị cả con Từ tháng 6 năm 1997 chị cả con hạ phàm. Chị ấy là người của tứ phủ và rất giỏi về xem bói, nhưng kém môn văn, vụng bếp núc. Cuối năm 2014 chị ấy cũng đã về trời, "nhường lại" cho con cả gánh " kẻ thù là lũ bựa ham xài bùa và chuyên tìm cách hãm hại người hiền lương.
-Ủa! Sao ngươi biết? Kì vậy?...
- Dạ. Con dần cảm , không biết làm món ăn, ( nhà có rất nhiều gà, ngan, tôm cá nhưng toàn mang cho bọn bựa, còn mình thì ngồi ăn cơm nguội với dưa muối)... Chị ý rất tiết kiệm chi tiêu, không dám mua sắm đồ gia dụng, quần áo, trang sức. Tiền để dành được mang cho mấy kẻ sắp vỡ nợ vay... và tiền đi không trở lại bao giờ...
Chủ nhân nghe thế thì lấy chiếc quạt lông, che miệng cười.
Tôi thì vẫn thao thao kể chuyện:
- Chị ấy không bao giờ ngồi yên ở nhà. Mỗi lúc cảm thấy buồn buồn lại sang hàng xóm để chơi, tâm sự... ( toàn chia sẻ với mấy kẻ ghen ăn tức ở ) nên đôi khi, gặp phải những chuyện thị phi to đùng, có khi là chuyện oan tày đình....
- Ủa! Ngươi đang đọc bản cáo trạng về Ngọc Thủy hay sao?
- Dạ. Con không có...
Mẫu cười, bảo tôi:
- Nè, còn ngươi thì sao...
- Dạ. Tính con thì ngược lại ạ... hì, thực ra, chị con kiếp trước vốn la người tu hành nên con cũng không dám trách chị ấy... Mỗi lần, chị ý bị trúng bùa của lũ bựa thì phải đến cửa Phật ở tận núi cao, rừng sâu mới giải được.
- Oh! Còn ngươi?
- Hì, con thì đã có " vũ khí" chống lại ngay tại chỗ. Chỉ cần con biết được kẻ nào dám chơi bùa để hại con thì con sẽ trả lại nó liền tay cho biết... hihi...
Tôi còn muốn ' kể lể" thêm với chủ nhân, nhưng không được vì...
- Cô Trà My ơi, sắp tới giờ nấu cơm rồi... Cô dậy đi... Tối nay, chúng cháu thích được ăn món GÀ KHO SẢ ạ...
Lũ trẻ làm tôi tỉnh giấc.Bực thiệt đó. Chả mấy khi mình có một giấc mơ đẹp như thế mà lại bị phá hỏng rồi... Biết đến bao giờ... mới mơ lại được đây... huhu