------------
(MÃ HÁN ĐẠI HIỆP ).
......................
Lâu rồi, tôi mới có dịp được ngắm hoàng hôn trên con đê làng thân thương của quê mình.
Lâu rồi, tôi mới có dịp được ngắm hoàng hôn trên con đê làng thân thương của quê mình.
Ghét thiệt đó... cái lão mặt trời cố làm ra vẻ buồn bã, giấu mặt vào lũy tre của một làng nhỏ bên sông
Tôi thẫn thờ, lê bước trên con đê chạy ngoằn ngoèo như một chú trăn khủng đang lim dim ngủ, chợt khe khẽ oằn mình dưới những bước chân quen thuộc của tôi.
Cái nắng chiều nhạt nhòa, hiu hắt bởi thiếu vắng tiếng cười đùa của những chàng trai NHÓM PH,Ủ KHAI PHONG.
Giờ đây,Bước chân tôi sao thiệt đơn lẻ, phiêu diêu.
Nhớ quá! Nhớ quá... Ôi! Những người huynh đệ của tôi mọi người đâu hết cả rồi?
Có phải lũ trẻ tụi mình giống như chùm bóng bay, khi đã thả bóng lên trời thì mỗi đứa một phương, rất khó có cơ hội gặp lại? Ước gì chúng mình được tái ngộ, để lòng tôi ấm lại... như thuở nào bên nhau.
Cơn gió chiều bất chợt mang theo mùi hương hoa bách hợp thoang thoảng, mùi hương quen thuộc nhưng cũng rất đặc biệt của tháng tư - Hà Nội.
Ồ! Thì ra... bữa nay, quê tôi đã sang mùa.
Nhớ lắm! Nhớ nhiều lắm...người xưa ơi...!!!