Home Tiểu Thuyết GẶP LẠI NGƯỜI XƯA
GẶP LẠI NGƯỜI XƯA
By Trà My Vũ At 21:05 0
Đã bao giò, bạn phải thành kẻ "đóng " thế bất đắc dĩ chưa?⇛
Dạo bước trên lối nhỏ có chút ngoằn ngoèo của vườn hoa Chéo, tôi tình cờ gặp lại NGƯỜI XƯA của chị gái mình.
Đây là chàng trai đã từng được chị cả tôn vinh là NGƯỜI ĐÀN ÔNG CỦA NĂM.
Vừa nhìn thấy tôi, anh ấy mừng rỡ như thể tôi là tri kỉ của ảnh vừa từ cõi chết trở về. Tôi được mời cà phê và được mời đi ăn nhà hàng.
Hì, thích thiệt đó. Cứ coi như vai diễn của tôi thành công nên được chị gái thưởng ý mà...
Anh ý là chàng trai tinh tế và rất mẫn cảm vì có lần , một người bạn gái của chị tôi ' trộm"nhẩy vô CHAT, khi chị ấy có việc đi ra ngoài thì ngay lập tức, đã bị ảnh phát hiện.( dù chỉ gửi có 1 từ ngắn ngủi "vâng").
Chuyện nhận lầm người này, khiến tôi có chút nghi ngờ, rồi một ý nghĩ vụt lóe lên trong đầu: " À, chị mình là tiên nữ... nên chị ý đã ảnh vô thân xác của TM rồi... Hèn chi...ảnh cứ tưởng tôi là ý trung nhân của mình thì có gì lạ đâu chứ.
Giờ tôi mới hiểu vì sao khi gặp lại những người khách hàng cũ của chị gái, họ không hề nhận ra sự khác biệt gì cả.
Thì ra... chị tôi đã trở về hàn huyên với họ.
Khi chúng tôi vào một quán cà phê nằm cạnh ngay con phố đối diện vườn hoa Chéo thì bên tai tôi bỗng nghe thấy tiếng cười rúc rích của chị ấy " Chị mở "hộp nhớ" để em thử làm người yêu cũ của ảnh một lần xem sao nha..."
Hì, tôi khẽ phì cười trước trò chơi tinh nghịch của chị gái mình.
Chúng tôi ngồi vô một bàn gần cửa sổ tầng hai , để vừa nói chuyện vừa có thể ngắm hoàng hôn phố biển.
Cơn gió chiều mát lạnh thổi từ biển về làm tôi bất chợt sẽ rùng mình ớn lạnh, khiến tôi chợt nhận ra khoảng cách xa thăm thẳm giữa tôi và anh rể hụt của mình.
Tôi nhìn thấy " đám mây" u buồn phảng phất trong đôi mắt mở to, rất sáng của ảnh. Có lẽ, ảnh cũng có cảm nhận như tôi hồi nãy, nhưng ảnh không hay biết tôi chỉ là kẻ đóng thế mà cứ nghĩ đó là vì NGƯỜI XƯA của mình đã lạc bước sang ngang rồi.
- Đã lâu rồi không gặp... Nhìn em khác xưa nhiều quá!- Ảnh nói và cố gượng nở một nụ cười để che giấu nỗi buồn, thất vọng trong lòng.- Anh nhìn em cũng thấy yên tâm rồi...
Tuy không phải là người trong cuộc nhưng tôi cũng hiểu được câu nói đầy ẩn ý của ảnh.
Ngày trước, ảnh có hứa với chị cả: " Khi nào, anh cảm thấy có đủ tự tin đứng trước em... anh sẽ trở lại bên em...".
Khi đó, không phải chị cả không muốn chờ đợi, nhưng chị ấy đã chọn cách ra đi... vì không muốn ảnh phải vì mình mà chống lại sự phản đối của gia đình, không muốn đặt ảnh vào tình thế phải lựa chọn trong day dứt và đau khổ, không muốn ảnh bị người đời chê cười...Chị cả muốn ảnh giữ trọn đạo hiếu của một người con với cha mẹ mình. Cũng có phần vì chị ấy tự biết mình "sắp bị "thánh Mẫu gọi về thiên cung, để hầu cận bên Người.
- Em nghĩ gì thế?- Ảnh hỏi tôi vẻ ngạc nhiên.
- Hì... Dạ... Em đang cảm nhận cái mát lạnh của cơn gió chiều từ biển khơi thổi vào... cảm nhận hơi thở mặn nồng của biển cả... cảm nhân tiếng rầm rì thân quen của những con sóng biển đang hối hả xô bờ...
Tôi chợt giật mình vì những điều mình nói ra... bởi vì tôi thấy trong khóe mắt ảnh có cái gì giống như viên ngọc lấp lánh.
Thôi chết rồi! Chị cả đã nhập vô tôi và nói những lời ấy... khiến cho những kí ức ngày nào bỗng chốc ùa về trong tâm trí của ảnh.
Chị cả làm tôi trở nên bối rối trước ảnh quá đi thôi... Ồ! Sao tôi lại tự làm khó mình như thế này chứ?
- Em biết không... Ảnh ngừng lại giây lát rồi nói tiếp- Cơn gió chiều nay, không phải là ngọn gió hồi nào... Hơi thở của biển chiều nay, cũng không phải là hơi thở của biển bữa đó... Và cả những con sóng đang rào rạt xô bờ kia cũng không phải... Tất cả ... đã bị thời gian xóa nhòa ...nhưng những kí ức về nó thì mãi còn lưu giữ trong tim...
Giọng nói của ảnh như bị tắc nghẹn. Tôi hiểu mà... Tôi hiểu vì sao đến tận giờ ảnh vẫn chưa lập gia đình... Tôi hiểu...
Tôi sợ phải nghe thêm những chia sẻ thầm kín của ảnh nên đã vờ đánh trống lảng:
- Hì, em thiệt không ngờ anh là trai kĩ thuật mà cũng giỏi viết ngôn tình thế đâu nha.
Thực sự, tôi biết mình đã " thở" ra một câu hết sức 'vô duyên" nhưng biết làm sao đươc khi mà tôi chỉ là kẻ "đóng thế" bất đắc dĩ.
Quả nhiên, câu nói vô duyên nhất trong ngày ấy đã khiến ảnh cụt hứng. Ảnh khẽ thở dài và nói:
- Anh vẫn thường xuyên theo dõi blog " Muahoabachhop. com" của em. Anh nghĩ việc em thành danh chỉ là một sớm một chiều. Anh chúc mừng em nhé.
Nụ cười của anh ấy đã thấy vui hơn... Tôi hiểu ảnh luôn mong muốn chị cả thành công và...
Chị cả tôi thiệt may mắn vì đã gặp được ảnh, một chàng trai không chỉ tốt bụng, tài giỏi, hiểu chuyện (cũng có thời rất giàu có), mà còn có tình yêu sâu sắc kiểu như mấy chàng hoàng tử thế kỉ 19 bị đi lạc đường.
Tôi còn nhớ một chuyện... Bữa đó, ảnh nói: " rất ghét những cô gái yểu điệu, chị cả cười và nói ". Em điệu lắm đó. Chắc là... khi gặp mặt anh sẽ ghét em thôi..."
Sau khi họ yêu nhau rồi, chị cả có hỏi lại ảnh: " Ngày trước, anh nói ghét người điệu... còn bây giờ thì sao nhỉ...?" . Ảnh vuốt nhẹ mái tóc chị cả, âu yếm nói:" Hì, giờ anh thấy ... cũng dễ thương mà... Em cứ điệu như thế nhé... Anh thấy thích rồi..."
Tiếng chuông điện thoại reo khiến cả hai chúng tôi cùng giật mình. Điện thoại của cô trưởng đoàn gọi tôi về nơi tập kết để đoàn chúng tôi tiếp tục cuộc hành hương đi lễ thánh.
Tôi bỗng bật cười một mình vì nghĩ lại một chi tiết khác trong cuộc tình" lâm li" của họ.
Ngày trước, ảnh thường bảo cô bạn cùng học của mình là: " Gái ế, hàng tồn kho mất chìa khóa..."
Chị cả nghe thấy thế liền hỏi lại: " Cô ấy chỉ bằng tuổi anh mà anh còn chê là gái ế, hàng tồn.... còn em, em nhiều tuổi hơn cô ấy... thì chắc là..."
Ảnh cười hì hì rồi bảo:" Em chưa lấy chồng đâu phải vì ế... mà vì em đợi anh thôi mà... Anh cảm ơn em rất nhiều vì đã đợi anh"
Càng nghĩ tôi càng thấy thiệt GATO với chị gái của mình. Tuy rằng, chị cả chọn cách ra đi nhưng... trái tim của người con trai ưu tú đó thì mãi thuộc về chị ấy.
Trước lúc tiễn tôi lên xe, ảnh bất chợt nắm bàn tay tôi và nói: " Em à... Anh cảm ơn em... Cảm ơn em vì đã không còn đợi anh nữa..."
Xe bắt đầu lăn bánh, tôi chợt thảng thốt:
- Dạ. Em mong ... anh hãy sống thật vui vẻ và hạnh phúc nhé...- Rồi như sực nhớ ra điều gì, tôi vội nói với lại- À... em... không phải là.... là... là... người ấy đâu... Em chỉ là... cô em gái thôi"- Tôi cũng không hiểu sao mình lại bật khóc... Tôi thiệt không hiểu mình nữa.
Những câu nói cuối cùng của tôi đã bị lạc đi trong gió và ảnh không hề nghe thấy, không hay biết.
Thôi kệ đi... Vạn sự xin cứ để tùy duyên... Cái không biết đó có thể sẽ giúp ảnh thoát ra khỏi những suy nghĩ day dứt, ân hận vì đã không thực hiện được lời hứa hẹn với chị cả. Nó cũng sẽ giúp ảnh có quyết tâm "giở sang một trang" mới tươi đẹp hơn...
----------------------
Go to Vuon Hoa Cheo, I suddenly meet an old acquaintance.
This’s a person, my eldest sister call The Man of year.
Just saw me, him feel very happy. He invite me go to coffee and go to eat restaurant.
Hi. Just as my role successfully so be rewarded by my sis.
. A friend of my sis sneaky jump into chat when she goes out, immediately, he has been discovered. (though only send 1 from short "Yes").
“- Ah, my sis is fairy. So she go into TMV body. So he think me is his lover. Nothing strange .”
Now I understand why meet old guests, but they don’t saw the diffirents
When we join in a cafe located next to right the garden Cheo.
then I suddenly hear the smiling from my sis. I opened "memory box" for you to try his ex lover, okay.
The wind from the sea blows cool way to make me suddenly will shuddered, made me realize distance between me and he is deeply.
I see the "cloud" sadness in his eyes. Perhaps, he also feel like me. But he didn't know I was replaced person. He just though his old acquaintance was married
- Haven't met in a long time...... You are not the same as before! – him said and to keep smile to disguise the sadness, disappointmen. – Saw you, I’m not worry again.
Although I’m not an insider, but I also understand the meaningfully of his say.
The previous day, he promised with my sis: "When I felt confident enough to stand before you ... I will come back with you ..."
At that time, she don't want to wait, so she chose to leave...... Because do not want him resist the objections of the family, don't want to put him to choose in the guilt and pain of life, do not want to let him be in derision. She even wanted him do filial to their parents.
Partly because she's also herseft was called by Mother Godness.
- What do you think? - he asked me in astonishment.
- Yes...... I feel a cool afternoon, the wind blowing from the sea...... Feel the warmth of the ocean breath...... The sound waves groan and moan…
I suddenly startled by that say ... because I saw in his eyes what images like glittering jewels
Oh no! My sis was go into me and say that. Making memories one day suddenly towards to his mind.
She made me become confused.
- You know ...? - He paused a moment and then said - wind this afternoon, is not yet in the that wind ... The breath of the sea this afternoon, nor is the breath of the sea that day ... and the waves also are no ... All ... were time erase ... but memories of it are forever preserved in the heart ...
His voice as being choked. I understand that ... I understand why until now he still unmarried ... I understand ...
I scare to heard his share, so said:
- Don’t believe ! You’re technical boy but you are good write love story…
Sure, this sentence was upset him. He sighed and said:
- I often follow blogs "Muahoabachhop. Com" of you. I think become famous early. Congratulated you
His smile was happier ... H always wanted her success and ...
-
.
-
-
-