KÍ ỨC BUỒN [SAD MEMORY]


TRÀ MY VŨ
.....................................

Bố tôi mất từ hồi tôi còn rất bé. Bà tôi vì quá thương nhớ con trai mình nên đêm nào cũng khóc. Có một câu than của bà mà cho đến tận bây giờ, mỗi khi nhớ lại tôi vẫn thấy buốt nhói trong tim: “Con trai ơi, lá vàng còn ở trên cây, lá xanh đã rụng xuống trời ơi hỡi trời. Con ơi, sao nỡ đành bỏ mẹ già lại một mình.... sao không cho mẹ theo cùng với con... Con ơi…"

Mấy tháng sau ngày bố tôi mất, giặc Mỹ lại leo thang bắn phá ra miền Bắc lần thứ 2, tôi theo bà đi sơ tán. Bà cháu tôi ở nhờ nhà một người chị họ xa. Cuộc sống trong chiến tranh vô cùng khó khăn, thiếu thốn. Tôi là một đứa bé lanh lẹn lại rất thương bà nên không chịu ngồi yên một chỗ. Hàng ngày, tôi theo mấy đứa trẻ cùng xóm đi mót khoai, mót đậu.

Kể cũng lạ! Có vẻ như ông trời rất xót thương tôi thì phải.
Một hôm vào ngày hợp tác xã chia khoai theo suất lao động, tôi ra đó để nhặt những củ khoai rơi vãi thì gặp lũ bạn gần nhà, mỗi đứa lấy khoai của nhà chúng cho tôi vài củ và thật không ngờ, hôm đó, tôi được cả một tải khoai to tướng, phải nhờ người lớn chở xe về hộ.

Về nhà, nghe chuyện tôi kể lại, bà tôi mừng lắm, nước mắt rơm rớm, khẽ nói: " Lũ trẻ ở đây tốt bụng quá. Cháu bà ngoan quá.". Tôi được bà khen thì phấn khởi lắm, cười hì… một tiếng rồi ra cầu ao tắm rửa.

Có lần, tôi theo bọn nó đi mót lúa, vô tình dẫm phải một vật gì trơn trơn, mát lạnh. Tôi hoảng quá kêu toáng lên: " Ối! Ma..."
Nhưng khi tôi trấn tĩnh lại, thò tay xuống mò thì bắt được một con cá chép béo ngậy cỡ chừng hơn một kí..

Bọn trẻ đi cùng có chút ghen tị vì tôi là trẻ thành phố ngu ngơ mà lại mò được cá còn bọn chúng thì chẳng được gì. Có đứa còn gạ tôi bán lại nhưng tôi một mực từ chối. Tôi muốn mang về cho bà nấu nồi cá dấm vì từ ngày về đây sơ tán, bà cháu tôi còn chưa được một bữa ăn ngon nào cả.

Trưa nào cũng vậy, tôi ra mấy thửa ruộng vừa gặt xong gần nhà để bắt cua, mò ốc. Đi dầm mưa dãi nắng nhiều nên khi đó nhìn tôi gầy đen như quỷ đói, không khác gì một đứa trẻ trâu.

Tôi chả mấy bận tâm, miễn sao có cái gì đó để cải thiện cho bữa ăn bớt đạm bạc là được vì tôi thương bà... thương nhiều lắm...
Nửa năm sau, bà gửi tôi vào nhà cô ruột để về thành phố buôn bán lặt vặt kiếm thêm đồng ra đồng vào.

Ở nhà cô ruột, tôi học thùa khuyết và đơm khuy… phụ giúp cô chú ( Chú rể tôi xin phép xã, dựng một ngôi nhà nhỏ ven đường làng mở hiệu may và cũng khá đắt hàng).
Biết mình thân phận ở nhờ, tá túc nên những công việc trong nhà… việc gì tôi cũng làm, chẳng chút nề hà. Còn bọn em họ tuy lớn hơn tôi rất nhiều nhưng chỉ dưỡn dẹo đi ra đi vô. Nhiều lúc, bọn nó còn lén lườm nguýt tôi. Chúng dừa hết mọi việc cho tôi làm nhưng đến bữa ăn, chúng nháy nhau khua sạch thức ăn, chỉ để lại cho tôi bát cơm và mấy quả cả chưa ngấu.

Thấy tôi chăm chỉ, ngoan ngoãn, ăn nói lễ phép nên khách vào may ai cũng tấm tắc khen.
Bọn em họ thấy thế thì sinh lòng ghen ghét, thường hay nói mách qué châm chọc. Vì muốn bà yên tâm ra phố buôn bán nên tôi nhẫn nhịn, giả mù giả điếc cho qua ngày.
Một lần, cô chú tôi đi vắng, đứa chị cả đấu lí với tôi bị thua, tức quá, nó nói lời mạt sát tôi:
" Giàu làm chị, khó lụy làm em...."

Chẳng hiểu sao khi nghe câu nói ý khiến tôi không nhịn nổi, liền buông kim chỉ, đứng phắt dậy, nước mắt lưng tròng, nói như quát:
- Im đi! Trước giờ, tao nhịn nhục là vì thương bà thôi chứ không phải vì bát cơm rau luộc với mấy quả cà nhà mày đâu nhé. Từ nay, tao sẽ không nhịn nữa...

Tức thì cả bọn xâu xúm lại, quai miệng ra nói:
- Không nhịn được thì cút đi. Cút luôn đi. Ở đây chỉ tổ bẩn mắt các chị mày thôi...
Tôi không nói gì, chỉ nhìn chúng bằng đôi mắt 'cẩm thu" tột độ, hất tóc ra sau rồi quay gót bước đi thẳng...

Tôi bỏ đi mà chả biết đi đâu, bước chân bé nhỏ chơi vơi của tôi lọt thỏm trong vô định,.. Tôi cắn chặt môi, nước mắt rơi xuống ướt đẫm cả ngực áo. Cả buổi hôm ý, tôi lang thang, đói khát, bước chân mệt mỏi rã rời nhưng vẫn nhất quyết không chịu quay trở lại nơi đó. Rồi chả hiểu sao, tôi quay lại chỗ người chị họ xa nhưng cũng chỉ đứng ngoài mà không vào nhà. Tôi ngồi bệt xuống sát bụi ruối trước cổng vì đôi chân chẳng còn trụ vững nữa.

Xế chiều, bà tôi từ thành phố trở về, nghe được chuyện đó thì hốt hoảng đi khắp nơi tìm tôi nhưng chẳng thấy. Bà vừa đi vừa khóc , vừa gọi tên con trai mình như có ý nhờ vong linh bố tôi sống khôn chết thiêng bay đi tìm giúp. Có lẽ nhờ thế mà bà đã quay lại nhà chị họ xa để hỏi thăm tin tức của tôi.

Lúc tôi chợt thiếp đi vì đói lả và mệt thì bỗng nghe tiếng bà gọi tên tôi, tiếng gọi hốt hoảng của một người già lo sợ bị thất lạc mất đứa cháu nội yêu của mình. Tôi mở choàng mắt, nhìn thấy bà vẻ mệt mỏi, bước chân liêu xiêu đi vào.

Chợt, tôi nhìn thấy chân bà vấp phải một hòn gạch nửa trên đường, người loạng choạng… Chẳng kịp suy nghĩ gì cả, tôi lấy hết sức bình sinh đứng dậy, chạy đến ngã nhào xuống trước bà. Bà thì ngã nhào lên người tôi. Ơn giời! Bà tôi không sao cả, còn tôi thì đau điếng vì nằm đè lên viên gạch nửa sắc nhọn. Rồi hai bà cháu ôm nhau khóc mãi…
Tối hôm đó, bà cháu tôi ở lại nhà chị họ xa. Sáng sớm hôm sau, tôi theo bà về thành phố.

Từ sau lần đó, dù gặp bất cứ chuyện gì tôi cũng cố chịu đựng, cố gắng vượt qua vì tôi không muốn bà lo lắng, tôi sợ bà lai bị ngã, sợ bà buồn và rơi nước mắt vì tôi.
.................................................
My father died when I was very young. My grandmother missed her son so much that she cried every night. There is a quote from her that until  now, whenever I recall, I still feel a sharp pain in my heart: “ My son,the yellow leaves are still on the tree, the green leaves have fallen to the sky. My child, how could I leave my old mother alone .... why not let me go with me ... My son ... "
A few months after the day my father died, the American soldiers escalated and bombarded the North times. Secondly, I followed my grandmother to evacuate, my nephew stayed at the home of a distant cousin.
 Life in the war was very difficult and deprived, I was a shrewd child who loved her so much that I refused to sit down.
 Every day, I followed the children of the neighborhood to pick up potatoes and pick up beans.
 It was strange! It seemed like the sky was very merciful to me, and one day the cooperative divided the potatoes according to the labor productivity. , I went out there to pick up the spilled potatoes and met my friends near the house, each of them took some potatoes from their house and gave me some tubers and unexpectedly.
 that day, I got a whole load of big potatoes, I had to ask an adult carrying When I got home, I heard the story from my family, my grandmother was so happy, her eyes were teary, she said softly: "The children here are so kind. My grandchildren are very good. "I was very excited by her grandmother, laughing ... a hour and then went to the bathroom to wash. Once, I followed them to glean rice, accidentally stepping on something slippery, cool. I was so freaked out and shouted, "Oh! Ma ... "But when I calmed down, reached down to find a fat carp about a kilogram more fat. The children who came along were a little jealous because I was a stupid city kid. I could find fish and they didn't get anything. Some even solicited me to sell them, but I refused, I want to bring her a pot of vinegar fish because since the day I came here, my grandchild has not had one.
Every meal was the same, I went to the fields I had just harvested near my house to catch crabs and snails, I had lots of sunshine in the rain so I looked as skinny as a hungry devil, just like a kid. I don't care much, as long as there's something to improve on my meager meal, I love her ... I love her so much ... Half a year later, she sent me to her aunt's house dd I went back to the city to do odd jobs to earn more money to come in. At my aunt's house, I learned how to work and help my uncle (my groom asked permission from the commune, set up a small house along the village road and opened the tailor shop. and also quite expensive.) Knowing his body in thanks, withholding the housework ... whatever I do, without any trouble. And my cousins ​​are much older than me but just go and go. Sometimes, they even secretly glared at me. They did all the work for me to do, but when it came to the meal, they winked at each other's food, leaving me with only rice bowls and unripe whole fruits. Seeing me hard-working, obedient, and polite, everyone in the sewing room complimented me. They see that then born jealousy, often gossip. Because I wanted her to go to the downtown safely, I waited patiently, pretending to be blind and deaf for days.
 Once, my aunt and uncle were away, my eldest sister, who reasoned with me, lost, so angry, she said to kill me: "Rich is your sister, hard to be my brother ...." I don't know why when I heard the sentence Italy made me unable to help, immediately let go of the needle, stood up, tears in my eyes, said like shouting: - Shut up! Before, I endured it because I loved my grandmother, not because of the bowl of boiled vegetable rice and your coffee beans. From now on, I will not hold back anymore ... Immediately the bunch of people gathered together, mouth straps said: - If you can not hold it, then go away. Go away. It's just your eyes dirty here ... I didn't say anything, just looked at them with those 'camouflage' eyes, flipped my hair back and turned on my heel to walk straight ... I left without knowing Where to go, my small footsteps playing with aimless, .. I bit my lip, tears were dripping down my chest, all day, I wandered, hungry, tired feet. Disintegrated, but still determined not to return to that place, and for some reason, I went back to my cousin far away but I just stood outside but did not come in. I sat down close to the dust in front of the gate because of my legs.
After a long time, when my grandmother came back from the city, after hearing that story, she panicked and went around looking for me but could not find her. As if by means of the spirit of my father, I lived a holy life, seeking help, perhaps because of that, so she came back to my cousin's house far away to ask for my news.When I fell asleep from hunger and exhaustion, Suddenly she heard my grandmother calling my name, the panicked call of an elderly person who was afraid of losing her beloved grandchild. I opened my eyes, Seeing her look tired, sagging footsteps entered.

Suddenly, I saw her feet stumble on a half brick on the road, the person staggering ... I couldn't think at all, so I stood up with all my might and ran to fall down in front of her. She fell on me. Thank God! My grandmother was okay, and I was in pain because I lay on top of a half-sharp brick. Then the two grandThat night, we stayed at the cousin's house. Early the next morning, I followed her to the city.



Since that time, no matter what I have encountered, I have tried to endure, trying to overcome because I do not want her to worry, I am afraid she will fall, afraid she will be sad and shed tears for me.
children hug and cry forever ...
Trà My Vũ



My Instagram

Copyright © MÙA HOA BÁCH HỢP. Made with by OddThemes