Hoa đào còn đợi gió đông
Biết đâu quân tử mà trao duyên nồng.”
Mỗi lần nghe câu hát văn buồn da diết ấy, tôi lại thấy lòng mình xót xa, thương cảm với một thánh cô xinh đẹp, tài ba, “ Mai cốt cách, tuyết tinh thần “ nhưng suốt đời lại một mình, lẻ bóng, cô liêu.
Trong số những nghệ sĩ từng hát văn dâng cô, tôi thấy giọng ca của nghệ sĩ Xuân Hinh là nghe thấm nhất.
Hiển danh là bóng cô Bơ
Lên tâu xuống rộng trong tòa thoải cung...
Tiếp đó là những câu hát ca ngợi tài sắc của vị thánh nữ này:
Đẹp bằng Nghiêu Thuấn nữ trung
So nên tài sắc tiên cung nào tày
Cô Bơ đàn hát cũng hay
Ngũ âm khéo nảy năm dây tang tình
Ngự chơi đâu một mình một phủ
Áo khăn hầu sắm sửa dâng ngay
Dâng cô quả nón đôi hài
Dâng gương dâng lược vòng tay ngọc ngà
Chấm đồng đâu kể trẻ già
Khắp miền dương thế gần xa tiếng đồn...
Thả hồn vào những câu hát mượt mà, nhưng sâu lắng nỗi buồn dâng... của Xuân Hinh, lòng tôi không khỏi nao nao trước khoảng trời bao la, dập dềnh sông nước.
Cô Bơ Thoải một mình một chiếc thuyền nan lênh đênh trên sóng nước, mênh mông, trập trùng.
Vị thánh nữ tài danh và đẹp tựa chị Hằng, mang nỗi niềm riêng sâu kín trong lòng.
Một đời cô vì nước, cứu dân, trừ tà sát quỷ, xót thương dân nghèo.
Cô đi đến đâu, hoa cười, chim hót, cỏ cây rung rinh theo đón chào cô, chỉ hiềm một nỗi chuyện riêng tư, cô mòn mỏi tháng năm đợi chờ.
Xuân về, hoa đào khoe sắc thắm nhưng phỏng tươi được bao lâu ? Chỉ chừng giữa xuân, ta đã thấy cánh đào phai lạt và rơi rụng khắp vườn, nên có bông nào chờ được đến gió đông về?
Cô Bơ biết tìm người quân tử nơi nao để trao duyên thắm nồng?
Người xưa hứa rồi đí và lãng quên những lời đã hứa, khiến cho cô Bơ cứ mãi ngóng đợi, chờ mong.
Bao mùa xuân đến rồi đi, nhưng vẫn bặt cánh chim hồng.
Xuân đến, xuân qua rồi xuân lại đến.
Cô Bơ hỏi sông, sông cứ lặng thinh, hỏi cá... cá lặn sâu dưới đáy chẳng còn sủi tăm, hỏi mây... mây lặng lẽ trôi về cuối chân trời, hỏi chim... chim mải miết theo đàn về phương nam tránh rét.
Cô hỏi gió rằng:" Bạn hiền ơi! Người mải trốn nơi nao
Càng chờ càng đợi, càng không thấy người...".
Vì một lời hứa, vị thánh cô đã dành cả tuổi xuân của mình để chờ đợi.
Biết đâu quân tử mà trao duyên nồng.”
Mỗi lần nghe câu hát văn buồn da diết ấy, tôi lại thấy lòng mình xót xa, thương cảm với một thánh cô xinh đẹp, tài ba, “ Mai cốt cách, tuyết tinh thần “ nhưng suốt đời lại một mình, lẻ bóng, cô liêu.
Trong số những nghệ sĩ từng hát văn dâng cô, tôi thấy giọng ca của nghệ sĩ Xuân Hinh là nghe thấm nhất.
Hiển danh là bóng cô Bơ
Lên tâu xuống rộng trong tòa thoải cung...
Tiếp đó là những câu hát ca ngợi tài sắc của vị thánh nữ này:
Đẹp bằng Nghiêu Thuấn nữ trung
So nên tài sắc tiên cung nào tày
Cô Bơ đàn hát cũng hay
Ngũ âm khéo nảy năm dây tang tình
Ngự chơi đâu một mình một phủ
Áo khăn hầu sắm sửa dâng ngay
Dâng cô quả nón đôi hài
Dâng gương dâng lược vòng tay ngọc ngà
Chấm đồng đâu kể trẻ già
Khắp miền dương thế gần xa tiếng đồn...
Thả hồn vào những câu hát mượt mà, nhưng sâu lắng nỗi buồn dâng... của Xuân Hinh, lòng tôi không khỏi nao nao trước khoảng trời bao la, dập dềnh sông nước.
Cô Bơ Thoải một mình một chiếc thuyền nan lênh đênh trên sóng nước, mênh mông, trập trùng.
Vị thánh nữ tài danh và đẹp tựa chị Hằng, mang nỗi niềm riêng sâu kín trong lòng.
Một đời cô vì nước, cứu dân, trừ tà sát quỷ, xót thương dân nghèo.
Cô đi đến đâu, hoa cười, chim hót, cỏ cây rung rinh theo đón chào cô, chỉ hiềm một nỗi chuyện riêng tư, cô mòn mỏi tháng năm đợi chờ.
Xuân về, hoa đào khoe sắc thắm nhưng phỏng tươi được bao lâu ? Chỉ chừng giữa xuân, ta đã thấy cánh đào phai lạt và rơi rụng khắp vườn, nên có bông nào chờ được đến gió đông về?
Cô Bơ biết tìm người quân tử nơi nao để trao duyên thắm nồng?
Người xưa hứa rồi đí và lãng quên những lời đã hứa, khiến cho cô Bơ cứ mãi ngóng đợi, chờ mong.
Bao mùa xuân đến rồi đi, nhưng vẫn bặt cánh chim hồng.
Xuân đến, xuân qua rồi xuân lại đến.
Cô Bơ hỏi sông, sông cứ lặng thinh, hỏi cá... cá lặn sâu dưới đáy chẳng còn sủi tăm, hỏi mây... mây lặng lẽ trôi về cuối chân trời, hỏi chim... chim mải miết theo đàn về phương nam tránh rét.
Cô hỏi gió rằng:" Bạn hiền ơi! Người mải trốn nơi nao
Càng chờ càng đợi, càng không thấy người...".
Vì một lời hứa, vị thánh cô đã dành cả tuổi xuân của mình để chờ đợi.
Tương truyền rằng, năm xưa, khi vua Lê Lợi bị giặc truy đuổi đến đường cùng thì gặp cô Bơ đang bẻ ngô bên bãi.
Cô đã nhanh trí sai người lấy quàn áo nông dân cho ông mặc rồi giả làm người dân bản hạt và đã thoát chết.
Vua Lê Lợi cảm kích tấm lòng của người con gái xinh đẹp, nết na, thông minh tài trí đã hứa sẽ gả cho cháu ruột của mình, nhưng rồi do quá bận với trăm công ngàn việc nên ông đã lãng quên đi.
Khi đất nước ca khúc khải hoàn, ông sực nhớ tới chuyện này, đã sai người về chốn cũ để đón cô Bơ về kinh, nhưng khi tới nơi thì cô đã quy tiên trước đó khá lâu rồi.
Cô đã nhanh trí sai người lấy quàn áo nông dân cho ông mặc rồi giả làm người dân bản hạt và đã thoát chết.
Vua Lê Lợi cảm kích tấm lòng của người con gái xinh đẹp, nết na, thông minh tài trí đã hứa sẽ gả cho cháu ruột của mình, nhưng rồi do quá bận với trăm công ngàn việc nên ông đã lãng quên đi.
Khi đất nước ca khúc khải hoàn, ông sực nhớ tới chuyện này, đã sai người về chốn cũ để đón cô Bơ về kinh, nhưng khi tới nơi thì cô đã quy tiên trước đó khá lâu rồi.
Câu chuyện cũ khiến lòng tôi cảm thấy vô cùng nuối tiếc cho vị thánh cô này . Thiệt nuối tiếc biết bao...
Trong nhân gian, chắc hẳn còn không ít những người phụ nữ đẹp người, tốt nết, tâm sáng trong như ngọc, nhưng suốt đời phải chịu nỗi cô đơn bởi vì lão trời già kia nghiệt ngã đã không cho họ tìm thấy một nửa xứng đáng của mình.
Có lẽ, từ nỗi buồn riêng, cô Ba Bông rất thương cảm với người phàm, nên đã se duyên cho rất nhiều cô gái lỡ duyên muộn màng…
Tiệc cô sắp tới rồi, nếu ai muốn cầu duyên hãy về Hàn Sơn để kêu cầu thánh cô nhé. Nếu bạn tâm thành, thì nhất định sẽ được sở cầu như ý, sở nguyện tòng tâm…
Trước khi khép lại bài viết, con xin mạn phép dâng cô mấy vần thơ cóc, mong cô đừng " chê cười" con hihi...
Trước khi khép lại bài viết, con xin mạn phép dâng cô mấy vần thơ cóc, mong cô đừng " chê cười" con hihi...
Đông về nhặt xác hoa đào
Biết người quân tử nơi nao mà chờ
Bốn bề vắng lặng như tờ
Đèn khuya lẻ bóng, sương mờ khói bay.
Biết người quân tử nơi nao mà chờ
Bốn bề vắng lặng như tờ
Đèn khuya lẻ bóng, sương mờ khói bay.