Trích đoạn trong tiểu thuyết CHUYẾN TÀU ĐỊNH MỆNH
..................................................................
Thực ra, khi ấy như có ai đã đỡ hộ tôi cú đấm của anh Phương nên nó chỉ sượt nhẹ qua vai tôi. Nhưng vì tâm lí quá hoảng sợ nên tôi đã ngất lịm đi như chết vậy.
Sau đó, tôi lại chìm vào một giấc mơ dài thăm thẳm. Linh hồn tôi đã thoát xác, rất nhẹ, mong manh như một làn mây trắng.
Hồn tôi đã bay lên rất cao, cao tít tận chín tầng mây. Tới một con sông nhỏ vắt ngang trời, tôi bỗng như một cánh chim bị mắc phải lưới không thể gỡ mình ra được nữa.
Trong lúc tôi còn đang loay hoay không không biết xoay sở thế nào thì một bà cụ già mái tóc bạc phơ, vẻ mặt hiền từ xuất hiện.
Bà cụ dịu dàng nói với tôi:
- Nếu con muốn trở về tiên giới thì phải xuống dòng sông này tắm tẩy trần đi đã.
Tôi chưa kịp nói lời cảm ơn thì bà cụ đã biến mất.
Nghe theo lời bà cụ, tôi xuống sông tắm. Dòng sông phẳng lặng, nước trong vắt, mát rượị, nhưng không hiểu sao khi té nước lên người thì tôi như thấy hàng nghìn mũi kim sắc nhọn chích vào da thịt, vào tâm can của tôi.
Có lẽ chúng muốn tôi phải bỏ hết, tẩy sạch mọi vương vấn của cuộc sống trần gian mà tôi vừa trải qua...
Tôi có cảm giác trái tim là nơi đau đớn nhất bởi vì nơi ấy lưu giữ trọn vẹn tình yêu của tôi đối với những người tôi từng yêu quý ở cõi phàm..
Có một bóng hình… đã in đậm vào nơi sâu thẳm của con tim tôi, khiến tôi nhức nhối, bức bối tưởng chừng không chịu nổi.
Nước chảy đá có thể mòn, nhưng bóng hình ấy, mối tình ấy dù ngàn năm sau, vạn kiếp sau... cũng chẳng thể phai mờ.
Lúc tôi lên bờ, có một chú tiểu đồng xinh xắn để tóc ba chỏm đã chờ sẵn ở đó để dẫn đường cho tôi.
Theo chân chú tiểu, tôi đến một hồ sen khổng lồ với muôn vàn đóa sen hồng, sen trắng đua nhau khoe sắc.
Hình như, tôi đang được ai đó cho xem lại một cuốn phim cũ và nó đã khiến tôi dần nhớ lại quá khứ trước kia của mình.
Ủa! Có phải ... tôi đã từng ở đây trước khi hạ phàm? Có thể... rất có thể mà....
Chúng tôi bay tới một cung điện nguy nga nổi lên giữa mặt hồ.
Rồi tôi được dẫn vào cung của nữ Chúa.
Trời! Cung Chúa mới đẹp và diễm lệ làm sao.
Hàng nghìn bông sen trắng muốt cánh mỏng manh, kiều diễm đang độ hé nở kết thành đài sen làm ngai cho Chúa ngự.
Chúa ở trên cao uy nghi, rạng rỡ trong bộ xiêm áo màu hồng trong suốt như tờ giấy bóng kính.
Tôi nhìn thấy Người thì vội quỳ gối, cúi đầu rạp xuống đất, vái lạy:
- Con cung kính khấu đầu bái lạy... chủ nhân.
- Bình thân. Chúc mừng ngươi đã trở về.- Ngừng lại một chút, nữ Chúa, nói tiếp - Ngươi đã thấy sợ cái bể khổ trần gian ấy chưa? Chắc sợ lắm rồi nhỉ?- Vị chủ nhân ngưng lại giây lát, cười và nói tiếp- Ở đó, con người thật khủng khiếp: Ghen ghét, đố kị, dối lừa, phản bội và giết hại lẫn nhau, còn tàn bạo, cạn tình hơn cả loài thú dữ...
- Dạ...
- Còn ở đây thì sao? Ngươi thử nói xem... - Chủ nhân nói rồi nở nụ cười xinh tươi như đóa mẫu đơn tiên vào buổi bình minh lên. Nụ cười của Người khiến cho tôi ấm lòng trở lại và chợt nhận ra vị chủ nhân tôn kính nhưng cũng rất thương quý mình khi xưa.
- Dạ … Nơi đây, đúng là chốn bồng lai tiên cảnh...Vạn vật lung
linh, huyền ảo, siêu phàm... Ai đã một lần mơ được lạc vào chốn này thì đều không muốn tỉnh lại nữa.- Tôi khẽ thưa lại với chủ nhân.
Thực ra, tôi cố làm ra vẻ say sưa, hết lời ca ngợi tẩm cung của Chúa, để "lấy lòng" Người.
Chủ nhân nhìn tôi, vẻ rất hài lòng.
-Ồ! Tiểu tử ngốc. Dạo này , miệng lưỡi của ngươi cũng khá đấy chứ.- Ngừng giây lát, chủ nhân hạ giọng bảo tôi:- Ta đang định...bãi bỏ hạn lưu đầy cho ngươi...
Tôi khẽ "Ồ" lên một tiếng vì chợt hiểu ra lí do vì sao mình bị chủ nhân " triệu hồi" về thiên cung.
Tôi nghe Người nói thế thì vội quỳ xuống, thưa rằng:
-Dạ. Con xin đa tạ chủ nhân đã thương con, nhưng...
Chúa tỏ vẻ rất ngạc nhiên hỏi lại:
- Ủa! Còn có chữ " nhưng" sao? Ta cứ nghĩ ngươi sẽ rất vui mừng mới phải...
- Dạ. Con vô cùng biết ơn chủ nhân, nhưng ... con muốn xin Người hãy cho con về lại cõi phàm vì...
- Ngươi muốn về lại cái bể khổ đó sao?
- Dạ. Con muốn về lại đó để báo đáp hai người mẹ... Con không thể bỏ lại họ cô đơn, hiu quạnh lúc tuổi già.
Chúa nghe thế thì lớn giọng quát:
- Hai kẻ đó... kiếp trước ăn ở thất đức nên kiếp này gặp phải quả báo là đúng người, đúng tội thì hà cớ gì ngươi phải thương xót bọn họ? Ngươi đúng là...
- Dạ. Dù cho kiếp trước hai người mẹ ấy đã gây ra nghiệp chướng gì đi nữa thì chuyện đó cũng không ảnh hưởng đến tình cảm của con dành cho họ. Bởi vì một người đã sinh ra con ( là người ban tặng cuộc sống cho con), còn một người đã có ơn cứu mạng con ( là người sinh ra con lần thứ 2). Con nhất định phải báo đáp công ơn như trời biển của họ.
- Ủa! Hình như... ngươi không còn là TIỂU HOA SEN ngày trước? - Chúa khẽ thở dài, nói tiếp- Ngươi đã thay đổi rồi...
- Có ơn thì phải phải trả ơn, có nghĩa thì phải báo đền- Đó là điều chủ nhân thường răn dạy tiểu nhân ạ.
Chủ nhân khẽ bật cười, vẻ đượm buồn:
- Ta không ngờ, ngươi lại "thuộc bài" thế...- Chủ nhân chợt nhìn sâu vào mắt tôi, hỏi- Mà hình như ngoài hai kẻ khốn khổ kia ra thì có vẻ như ngươi đang bị vướng vào một sợi dây " oan trái" nữa ...thì phải...
- Dạ. Là con... con...
- Là ngươi đang đặt một chân sát bờ vực thẳm đó, là ngươi đang tìm chốn đoạn trường để vô đó. Chỉ cần tiến thêm một bước nữa thì chắc rằng, bọn người phàm đó sẽ cho ngươi được nếm trải "mùi vị" của địa ngục trần gian... hahaha...
- Dạ. Con biết...
Chúa tỏ ra tức giận trước câu nói của tôi:
- Ngươi chưa biết đâu. Nếu biết thì ngươi đã không dám liều mạng xông vô.- Chủ nhân hạ giọng, nói tiếp- Ngươi có thể trở về báo đáp hai người đàn bà khốn khổ kia cũng được, nhưng còn hắn... ta muốn ngươi đoạn tuyệt với hắn...Có được không?
Ngước nhìn lên đôi mắt của chủ nhân, tôi chợt thấu hiểu tấm lòng của Người. Tôi hiểu: từ lâu, Người đã coi tôi như một người thân thiết của mình cho dù tôi chỉ là một a hoàn. Tôi hiểu...
- Sao ngươi không trả lời câu hỏi của ta.- Chủ nhân sốt ruột hối thúc tôi.
Tôi giập đầu bái lạy chủ nhân tam bái, nước mắt ngân ngấn, giọng run run:
- Con đa tạ chủ nhân đã thương con. Con xin sám hối chủ nhân... Xin chủ nhân tha tội cho con vì con không thế nghe theo lời chỉ dạy của Người, con không thể từ bỏ chàng được...
Chủ nhân chưa kịp nghe tôi nói hết đã nổi giận lôi đình:
- Vì sao chứ? Vì sao?
- Dạ. Con...
- Vì ngươi tưởng đó là một gia đình danh gia vọng tộc? Vì ngươi tưởng đó là thiên đường trên mặt đất?
- Dạ. Con không dám mơ tưởng...
- Ta nói cho ngươi biết: Ở đó, có một con CON ÁC MA. Nhất định, nó sẽ dìm ngươi xuống bùn đen nhơ bẩn, hôi tanh... - Chủ nhân nghỉ giây lát, rồi hỏi tôi- Ngươi có tin lời ta không thế? Ngươi tin hay không tin?
- Dạ. Con tin... Con rất tin ạ. - Tôi ngừng lại để thở, rồi mạnh dạn thưa- Con biết, con đường mà con đã chọn sẽ rất gian nan, nhưng con sẽ quyết tâm vượt qua ạ...
Tôi thiệt không ngờ, câu nói cứng cỏi của tôi chỉ làm chủ nhân thêm tức giận. Người nói mà nghe như quát vậy:
- Ta thấy ngươi thiệt cứng đầu và cố chấp. Ngươi khiến ta vừa tức giận vừa thấy đau lòng- chủ nhân lại gần tôi hơn, giọng dịu đi rất nhiều - Ngươi hãy bỏ hắn đi. Ta sẽ ban cho ngươi một người đàn ông khác tốt hơn....
- Dạ. Con xin đa tạ chủ nhân. Xin đa tạ...- Tôi ngừng lại vài giây và nói tiếp- Con còn nhớ, chủ nhân đã từng dạy con rằng: " Mọi vật chỉ có giá trị khi nó được đặt đúng vị trí của nó, bằng không nó sẽ bị mất giá một cách thảm hại. Ví dụ: Một hạt thóc, nó chỉ quý khi ở trong bồ thóc, nó sẽ thành hạt sạn, bị vứt bỏ nếu như nó ở trong thùng gạo, vô duyên nhất là ở trong nồi cơm." .
- Ủa! Ta thiệt không ngờ... ngươi lại quá "thuộc bài" như thế.
- Da. Con đa tạ chủ nhân đã ban khen. - Tôi dừng lại trong giây lát, rồi nói tiếp. - Con vốn được sinh ra là một tiểu hoa sen nên con sẽ không sợ bùn nhơ hay bất cứ một thứ gì tương tự. Nay con đã có cơ duyên gặp chàng thì con nhất định sẽ cùng chàng đi tới cuối con đường. Con tin rằng, tiểu hoa sen này nhất định sẽ khoe sắc thắm và tỏa hương . Đời là bể khổ nhưng chính cái bể khổ ấy, lại giúp con người tìm thấy hạnh phúc đích thực. Nêu ai không từng nếm trải đau khổ thì sao biết mình hạnh phúc... Con phải đi đây. Xin chủ nhân hãy bảo trọng... Xin tạm biệt... Tạm biệt...