MAY QUÁ! GẠO ĐÃ NẤU THÀNH CƠM


Trong cái rủi có cái may
.............................................
Chiều qua, có một cô bạn  tới chơi nhà kể cho tôi nghe chuyện hên xui của nàng.
Chuyện là: Mấy năm trước, cô ấy tình cờ gặp và quen được một chàng trai rất khá ( đẹp trai, tài cao, đạo đức tốt).
 Hai người rất tâm đầu ý hợp, những tưởng chuyện tình sẽ đi đến cái xoong quấy bột. Nào ngờ, khi anh ta về thưa chuyện với gia đình thì bị phản đối gay gắt vì lí do nhà anh ta theo đạo Thiên Chúa, còn cô ý thì không.
Hai người họ rất đau khổ nhưng thực sự rất bế tắc, không hề thấy một tia sáng cuối đường hầm nào cả.
 Sau đó, có lẽ do chán chường mà chàng kia đã giao du với một số kẻ không tốt. Cô bạn tôi khuyên mãi can không được rồi cũng nản luôn.
 Đùng một cái, anh ta đến nhà gặp cô và tuyên bố rằng: Sẽ lấy vợ và  vợ sắp cưới là người do cha mẹ sắp đặt.
Cô bạn bị cú sốc bất ngờ nên phản ứng rất mạnh mẽ, tìm đủ lời oán trách, giận hờn để trút lên đầu anh chàng.
Sau nhiều phen như thế, thấy anh kia vẫn chẳng hề động lòng trắc ẩn nên cô nàng đành  phải buông xuôi, chứ biết làm sao.
Chuyện tình tiếp theo của anh đó cũng chẳng hề suôn sẻ. Dăm ba bữa, cô vợ sắp cưới lại đòi chia tay vì ghen tuông, đố kị với người yêu trước của chồng.
Mỗi lần như thế, anh ta thường  nhắn tin cho bạn tôi có ý muốn nối lại, nhưng mảnh gương vỡ này cứ sắp sửa hàn kín thì vợ anh ta lại quay về. 
Mấy bữa trước, bạn tôi đi làm về thì thấy anh  chàng đang ngồi đợi ở phòng khách. 
Chưa cần nghe chuyện, bạn tôi cũng đã đoán được lí do vì sao anh ta bỗng dưng ghé thăm nhà mình.
Nhìn vẻ mặt và những câu chuyện sau đó của  chàng cô bạn tôi chợt nhận ra một điều: Hình như anh ta bị  mắc bệnh tâm thần rồi thì phải...
Hỏi ra mới biết chàng  bị  chứng mất ngủ kéo dài nên  thường xuyên phải dùng thuốc an thần.
 Nghe kể tới đó, chị gái tôi đang ngồi xem ti vi  ở cạnh , vội nói chêm vào:
- Ô! Thế thì anh ta bị tâm thần thật rồi. Có bệnh này thì phải đeo cả đời , chữa chạy cũng chỉ thuyên giảm chứ không khỏi được đâu.
- Thiệt hả chị?- Cô bạn tôi tròn mắt hỏi lại.
- Chị tôi nói đúng đó. Nhà tôi có cậu em trai cùng cha khác mẹ cũng bị bệnh này. Trước còn đi làm được, sau thì phải nghỉ việc, chỉ ở nhà hái lá đá ống bơ thôi.- Tôi buột miệng nói chen vô.
- Ủa! Thiệt sao? Thì thì hóa ra số tôi lại hóa hên quá rồi...- Cô bạn nói như reo lên vậy.
- Oh! Bà làm sao thế?- Tôi ngạc nhiên hỏi lại bạn mình.
- Thì may là có con vợ anh ta gánh hạn hộ mình, chứ nếu không mình lấy ảnh rồi phải đeo một lão tâm thần cả đời có mà chết dở à...- Cô ấy dừng giây lát rồi nói tiếp, vẻ hớn hở- May quá gạo đã nấu thành cơm rùi, nên tui được qua cầu thoát nạn.
Cô bạn nói rồi đứng bật dậy, chào chúng tôi để ra về. Tôi thấy thế hỏi nàng:
- Sao về vội thế? Ở lại buôn thêm chút đã nào.
- Thôi, tôi  về đây. Mình phải đi gặp vợ hắn để bảo rằng: Lần sau, nếu có giận hờn thì đừng có để hắn đến tìm tôi, kẻo tôi báo " cảnh sát" tới cho vô tù đó... kkkk...
 Cô bạn đi rồi, nhưng câu chuyện cứ ám ảnh tôi mãi... 
Cuộc đời là thế... Đấu đá hơn thua mệt mỏi hoài... nhưng rồi cũng chẳng thể nói trước được điều gì. Bởi vì kẻ thắng đôi khi lại phải gánh quả báo nặng nề, còn người thua thì tai qua nạn khỏi, cuộc đời bình an...





My Instagram

Copyright © MÙA HOA BÁCH HỢP. Made with by OddThemes