Cuộc sống thiệt lắm điều bất ngờ phải không các mem
..........................
.......................................
Gọi cho anh mãi không được, tôi thở dài não nuột, chán nản buông tay làm chiếc điện thoại rơi bịch xuống đệm.
Anh ấy không nghe máy. Vì sao chứ? Có phải bị bạn " bóc mẽ" nên anh đã " sợ tội" và lặn luôn rồi? Người ta vẫn bảo: Mạng là ảo. Tôi cũng biết điều đó nhưng sao tôi vẫn tin anh? Sao tôi có thể ngu ngơ, khờ dại thế?
Đêm ý và cả ngày hôm sau, tôi không sao ngủ được. Con ma buồn, con ma ấm ức cứ thi nhau dằn vặt, dày vò tôi. Tôi khóc nhiều đến nỗi tưởng chừng như rồi đây sẽ chẳng còn nước mắt để khóc nữa.
Chớm thu, cái nắng vàng rực làm rám cả những trái bòng vốn tròn lông lốc và căng mịn treo lủng lẳng trên cành cây.
Ngoài trời nóng nắng chả kém gì những ngày giữa hạ nhưng toàn thân tôi vẫn run lên vì lạnh.
Chợt tôi thấy khát nước, liền lại bàn lấy một cốc nước lọc để uống. Tôi run tay cầm cốc nước lên nhấp một ngụm nhỏ. Trời! Sao nó lạnh buốt như thể uống nước đá vào tiết đại hàn vậy.
Một ý nghĩ vụt lóe lên trong đầu tôi: Tôi nhất định phải vượt qua cái " giá lạnh" này... để từ nay về sau, sẽ "mẫn cảm" luôn với nó.
Tôi vịn tay vào bàn đứng dậy, đi vào bếp, mở tủ lạnh lấy chai nước ngửa cổ cố hết sức tu một hơi cho bằng hết mới thôi. Cái lạnh ngấm vào tận gan ruột khiến tôi rùng mình, toàn thân run rẩy, răng va vào nhau lập câp.
Tôi bám tay vào tường để trở về phòng ngủ, gieo mình xuống đệm.
Có lẽ người tôi bắt đầu ngây ngây sốt, đầu nặng trĩu, mắt nhắm nghiền, miệng khẽ thì thào:
-Giờ thì dù anh quay lại hay biến mất với tôi cũng chả lí nghĩa gì nữa vì tôi đã VÔ CẢM rồi.
Nói rồi, tôi chìm dần vào giấc ngủ.
Tiếng chuông điện thoại kéo dài làm tôi bừng tỉnh. Tôi choàng dậy, ngơ ngác nhìn xung quanh một lúc rồi mới sực nhớ ra là mình đang có cuộc gọi đến. Tôi cầm máy lên nghe:
- A lô...
- Mẹ ơi! Con đây mà. Chúc mẹ sáng chủ nhật vui vẻ mẹ nhé...
Giọng nói trong trẻo của con gái giống như tiếng chim hót véo von trên cành trong buổi sớm mai khiến cho tôi cảm thấy thật ấm áp. Bình minh lên rực rỡ. Bầu trời xanh thăm thẳm. Những tia nắng lung linh, tinh nghịch cố tình len qua song cửa chiếu rọi vào phòng.
- Con gái yêu! Mẹ cảm ơn con... Chúc con gái một buổi sáng chủ nhật thật vui con nhé.- Tôi khẽ mỉm cười và nói.
- . Hi, con cảm ơn mẹ.Thôi, con ra chơi với các bạn đây...
- Con gái à...bao giờ con về?
- Cuối tuần con mới về cơ. Con muốn mẹ nhớ con thật nhiều...hihi...
- Con à...
Con bé đã dập máy nhưng tiếng cười rúc rích của nó vẫn khiến cho lòng tôi vui náo nức. Phải rồi, con gái bé nhỏ mới chính là niềm vui, niềm hạnh phúc mà ông trời đã thương tình ban tặng cho tôi, còn anh chỉ là mây, là gió, là một chút mơ hồ thoáng đến rồi lại vụt đi. Có điều, tôi cũng nên cảm ơn anh vì chút ảo ảnh đầy hạnh phúc ấy.
Rồi tôi chợt nhận ra... anh là một người đàn ông chung thủy và si tình hiếm có còn sót lại trên thế gian này.
Kì lạ thật! Vì sao tôi lại có giọng nói giống hệt cô ý nhỉ? Đúng là khó tin dù đó là sự thật.
Tôi khẽ thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ: " Cô gái ơi, tuy rằng cuộc sống của cô có ngắn ngủi nhưng cô thật hạnh phúc vì đã có được tình yêu trọn vẹn của một người đàn ông tuyệt vời. Tôi thật lòng ngưỡng mộ tình yêu của hai người."
Buổi tối, xong xuôi công việc, tôi định đi ngủ sớm thì chợt thấy tiếng chuông điện thoại reo. Tôi vội cầm máy lên nghe:
- A lô! Con gái à...
- Anh đây...
- Là anh sao?
- Ừ. Anh xin lỗi em vì chuyện đã xảy ra tối qua... Xin lỗi em nhe. Từ nay, sẽ không bao giờ anh để xảy ra chuyện bữa đó nữa. Anh đã xử lí chuyện này ổn thỏa rồi.
- Xử lí gì ạ?
- Thằng bạn thân và thằng em họ anh đã vào hùa với nhau để trêu em nên anh đã táng cho chúng một trận nhớ đời rồi..., chắc sẽ không dám tái phạm đâu.
- Ồ! Sao anh lại đánh họ? Họ có gì sai đâu?
-Sai quá đi chứ vì chúng dám nói láo để bạn gái anh hiểu lầm.
- Bạn gái ư?
Liệu anh có quá xa xỉ khi dùng hai chữ đó không? Dù sao đi nữa thì câu nói ấy cũng làm tôi mát lòng mát dạ, làm con tim tôi thấy xao xuyến khác thường.
Niềm vui thoáng qua và nỗi buồn lại đến.
- Cũng chỉ là bà mối thôi mà. Anh đừng quá quan trọng chuyện đó.- Tôi hơi cúi đầu, khẽ thở dài và nói.
-Em à, sao lại nói thế? Anh đâu có coi em là bà mối hồi nào. Hì, đó chỉ là cái cớ để mỗi tối, anh có thể được trò chuyện với em.- Ngừng giây lát, anh hạ giọng nói nhỏ chỉ đủ mình tôi nghe- Ngay từ lần đầu gặp nhau, anh đã cảm mến em rồi. Khi trò chuyện cùng em, anh cảm thấy rất vui. Anh thấy mình như tìm lại được cái gì đó tưởng chừng đã mất...
Anh kể cho tôi nghe sơ qua về chuyện tình trong quá khứ của mình, về nỗi đau đớn, tuyệt vọng chẳng thể diễn tả bằng lời, về một lời hứa mà anh chưa kịp thực hiện với cô gái đã khuất.
Suốt năm năm qua, anh những tưởng rằng cánh cửa trái tim mình sẽ khép lại vĩnh viễn, sẽ không quen ai, chẳng yêu ai và nguyện FA đến hết đời.
Nhưng rồi tôi đã đến thắp lại ngọn lửa trái tim anh. Và giờ đây, con tim anh lại thấy nhớ nhung da diết, hồi hộp ngóng chờ... như thuở đầu biết yêu.
- Vì sao tuần vừa rồi anh biệt vô âm tín?- Tôi hỏi cắt ngang lời kể của anh.
- Anh vào ở chùa để dâng kinh cầu siêu cho cô ấy. Đây sẽ là lần cuối cùng... -Anh ngừng giây lát rồi nói tiếp giọng đượm buồn.- Khi vào chùa, anh tắt điện thoại để tĩnh tâm. Có điều mỗi đêm về, anh rất nhớ em, nhớ đến cồn cào gan ruột.
- Chỉ vì em có giọng nói giống hệt cô ấy sao?
- Không. Không phải thế, vì ngoài giọng nói ra, em khác biệt hoàn toàn với cô ấy. Em dịu dàng, cá tính, thông minh, quyến rũ. Anh thường bị cuốn hút vào câu chuyện của em đến nỗi khó lòng mà dứt ra được. Em thực sự là người rất quan trọng với anh, anh hiểu rằng: ANH KHÔNG THỂ THIẾU EM được nữa.
Anh càng nói khiến tôi càng cảm thấy buồn hơn vì tôi đang rất tỉnh, tôi hiểu rõ mình là ai.Tôi đưa mắt nhìn vào khoảng không xa vời vợi thầm nghĩ: ƯỚC GÌ... Tôi không ước mình trẻ lại mà ước gì anh ấy cũng từng có gia đình, có con riêng như tôi... để chúng tôi có thể sánh đôi cùng nhau mà không lo thiên hạ đàm tiếu và phụ huynh của anh đỡ phải phiền lòng.
- Ngọc Thủy, em sao thế? Sao im lặng thế em? Em không thích anh à?
Chỉ thích thôi sao? Không, nghìn lần hơn thế bởi vì anh là giấc mơ tình yêu, là khát khao hạnh phúc của đời tôi.. Chỉ tiếc rằng...
- Anh à, em xin lỗi...
- Sao em phải xin lỗi? Có phải vì em đã có người yêu rồi? Có phải...- Anh hỏi dồn, đầy vẻ lo lắng.
- Em xin lỗi, xin lỗi anh vì... chúng mình không thể đến với nhau được đâu...
Anh nghe thế thì thảng thốt hỏi lại:
- Vì sao? Vì sao chứ?
Tôi không trả lời mà tắt vội điện thoại như người chạy trốn. Tôi cắn chặt môi, toàn thân rung lên bần bật, nước mắt xối xả tuôn rơi.
Tối qua, nghĩ rằng anh ấy không yêu mình tôi đã khóc, nay biết anh ấy yêu mình tôi càng khóc nhiều hơn bởi vì tôi hận ông trời đã gây ra chuyện ngang trái này...
(còn nữa)