Home Tiểu Thuyết CHUYỆN TÌNH MÙA GIÁNG SINH- PHẦN 3
CHUYỆN TÌNH MÙA GIÁNG SINH- PHẦN 3
By Trà My Vũ At 08:36 0
"Chạy trốn tình yêu" là cuộc chạy trốn khó khăn, gian khổ nhất... phải không các mem?
.......................
...............................
Ngay ngày hôm sau, tôi khóa điện thoại, tuyệt đối không vào mạng nữa để trốn tránh anh, chạy trốn khỏi giấc mơ tình yêu "viển vông" ý.
Có lẽ, chạy trốn tình yêu- là cuộc chạy trốn khó khăn, gian khổ nhất bởi vì tình yêu ở trong tim ta nên nếu muốn ngay lập tức từ bỏ nó thì chỉ có một cách là phải thay quả tim khác.
Bữa đó, tôi " bới " ra các kiểu việc để làm. Tôi muốn mình thật bận rộn để không còn thời gian nghĩ đến anh ấy.
Tới bữa ăn trưa, tôi mở tủ lạnh lấy tất cả những món mình khoái khẩu, bỏ vào lò vi sóng quay nóng lên và nhồi nhét cho đầy bụng mới thôi, chả cần phải e dè chuyện nó có làm tôi tăng cân hay không nữa.
Ăn uống xong, tôi mệt nhoài, ngả người ra ghế, buông thõng tay, chân duỗi dài thẳng đuỗn, nhìn như một cái xác không hồn.
Tôi thở dài não nuột, nhắm nghiền mắt lại. Lạ chưa! Hình ảnh anh lại hiển hiện khắp không gian quanh tôi và tai tôi như nghe thấy tiếng gọi thì thầm, âu yếm của anh. "Em à...", chỉ hai tiếng ấy cũng đủ làm cho toàn thân tôi nóng bừng, con tim tôi thổn thức...
Có phải anh đã là tất cả... thế giới của tôi, còn ngược lại... ???
Tôi chợt nhận ra mình thật hèn nhát, ích kỉ: Tôi chỉ biết một mình bỏ trốn mà không hề để ý đến cảm nhận của anh.
Giờ này, anh ấy ra sao nhỉ? Ruột gan tôi bỗng nóng ran như bị lửa đốt. Tôi không thể cầm lòng được nữa, liền lấy máy bấm số gọi cho anh.
- Em à...- Anh nói như reo vậy.
Tôi khẽ hỏi:
- Anh đang làm gì thế?
Anh cười, nói như khoe:
- Hì, Anh chuẩn bị đi Hà Nội đây, chỉ còn đợi giờ tốt là xuất phát.
Anh ấy đi Hà Nội thật sao? Có việc gì thế nhỉ? Tôi tò mò hỏi lại:
- Anh đi công việc à?
- Không em à. Anh đi tìm em...
Tôi trợn tròn mắt vì ngạc nhiên. Tìm tôi sao? Anh quả là người rất cá tính, luôn khiến tôi bị bất ngờ.
Chỉ có điều, cái tin ấy... làm tôi giật thót cả người. Con tim tôi chỉ muốn rơi ra khỏi lồng ngực.
- Tìm em?
Anh thật thà thú nhận:
- Ừ. Anh nhớ em quá... Còn em?
Tôi đặt tay lên ngực trái, tự trấn an mình rồi nói:
-Em cũng... rất nhớ anh. Có điều...
Tôi cau mày để tìm một câu nói dối vì tôi chưa muốn gặp anh. Thực sự, tôi chưa đủ tự tin để đối diện với anh.
Mắt tôi sáng lên vì một ý nghĩ chợt đến... Hazz, từ ngày quen anh, tôi vô tình đã thành "con vua lừa dối" từ lúc nào mà chẳng hay.
-Một giờ nữa em phải đi Hưng Yên rồi.
- Em đi có việc gì? - Anh khẽ thở dài, hỏi:
Tôi hơi ấp úng trả lời:
- Em...về quê dự đám cưới một người bạn.
Anh cười hớn hở hỏi tôi:
- Anh đi cùng được không? Em chờ anh về Hà Nội đón em rồi mình cùng đi.
- Để dịp khác anh nhé...
- Sao thế? Em không muốn giới thiệu anh với bạn bè của mình à? -Ngừng giây lát, anh nói tiếp- Ngược lại, anh thì chỉ muốn khoe người yêu của mình cho cả thế giới biết...
Nghe anh nói, tôi khẽ phì cười, nụ cười chua chát vì tôi tự biết mình là ai. Một chàng thanh niên ưu tú như anh mà yêu một người như tôi thì có gì để hãnh diện chứ? Bố mẹ anh mà biết chuyện này không khéo lại lăn ra "chết lâm sàng" cũng nên.
Rồi tôi nhận ra một điều: Mình không nên giấu giếm mọi chuyện mà hãy can đảm nói hết sự thật cho anh biết.
Nếu anh chỉ yêu "đứa con gái của thần gió" thì tôi cũng nên trả lại quả tình ý cho nàng ấy.
Tôi thở dài, nói vẻ ngập ngừng
-Anh à, có lẽ... em phải nói cho anh biết chuyện này...
- Em nói đi...- Anh khẽ giục tôi đầy vẻ lo lắng.
Tôi cố hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm để làm một việc mà tôi không hề muốn chút nào cả.
Tôi rất sợ khi anh biết sự thật rồi thì... giấc mơ tình yêu đẹp đẽ ấy sẽ tan thành mây khói. Tôi sợ lắm...
Tôi nói mà cổ họng như nghẹn ứ lại:
- Em xin lỗi...vì bấy lâu nay, em đã nói dối anh. Ngoài cái tên và số điện thoại ra thì tất cả những chuyện còn lại đều là... bịa đặt.
- Anh cũng đoán thế... nhưng có quan trọng gì đâu.
- Ủa! Anh đã biết em nói dối?
- Ừ. Anh biết. Anh đoán, chắc em nhiều tuổi hơn cô gái có nig
" Chiều tím " ấy.- Ngừng giây lát, anh hạ giọng nói tiếp- Nhưng anh yêu cái cô nàng hàng đêm trò chuyện cùng anh rồi nên đã bỏ qua tất cả các tiểu tiết khác.
- Ủa!Thật thế ạ?
Tôi hơi nhíu mày vẻ đăm chiêu hỏi anh. Lạ quá! Một người trung thực như anh vì sao lại thích một cô nàng nói dối? Anh thường nói: " Anh ghét nhất là sự giả dối" còn gì.
Tôi dè dặt hỏi:
- Em tưởng anh ghét người nói dối lắm mà? Sao còn thích em?
Anh cười, nói:
- Anh cũng không biết nữa. Có lẽ anh bị em "bỏ bùa mê"...hì...
- Dạ. Sự thực là... là tuổi của em nhiều hơn cô nàng ý cả một giáp đó.
Tôi ngừng giây lát rồi cong rớn môi lên hỏi anh vẻ "thách thức ":
-Giờ thì...liệu "bùa mê" ấy còn tác dụng nữa không cơ?
Anh như thì thầm vào tai tôi:
- Vẫn còn nguyên vẹn nàng à. Hì, đợi lúc gặp nhau anh sẽ chỉ cho em thấy... Hai tiếng nữa mình gặp nhau em nhé.
Tôi giãy nảy, cắt ngang lời anh:
- Không được. Mình sẽ gặp nhau sau.- Rồi tôi chợt nảy ra một ý...- Xe đến đón em rồi. Em đi đây.
Anh vội với theo, giọng líu cả lại:
- Đừng đi vội. Anh còn chưa nói hết...- Anh hạ giọng, thổn thức- Anh muốn nói với em một câu này... chỉ một câu thôi nè: Anh rất muốn...
- Anh nói đi. Em nghe...
Tôi nói rồi nín thở chờ đợi... Bốn bề im ắng. Cả đất trời đang nín lặng, hồi hộp cùng tôi:
- Anh đang đứng trước biển... Biển trưa nay, rất vắng...- Giọng của anh thật xúc động, sâu lắng.
Anh đang đứng trước biển? Ồ! Biển thật mà. Tôi đã nghe thấy muôn ngàn con sóng reo vui, có lẽ chúng đang ngân nga hát ...Tôi như nhìn thấy những cánh hải âu trắng sáng lấp lánh, chập chờn đùa giỡn với sóng bạc đầu và cảm nhận được cái nồng nàn, đằm thắm mang hơi vị mặn chát của những cơn gió biển thổi vào đất liền...
- Khi đứng trước biển là lúc lòng mình thật nhất...- Anh dừng lại giây lát rồi thì thầm...- Em à, tuy biển lặng, trời êm nhưng... nó mang trong mình những đợt sóng ngầm dữ dội ... như lòng anh đang nhớ em... Anh rất nhớ em...
Anh chợt im lặng... Anh im lặng để hóa thân thành muôn vạn con sóng cuồn cuộn xô bờ, rồi tôi cũng im lặng... Tôi im lặng để hóa thân thành bờ cát dài, nóng hổi...oằn mình lên đón nhận những cơn sóng cồn cào, rào rạt... của tình anh.