Mỗi khi có sự kiện gì mới trong cuộc đời, tôi lại thấy CHÚA BÓI NGUYỆT HỒ về báo mộng.
......................
........................................
Một lần, tôi được cô bạn đồng niên rủ đi lễ đền Chúa Nguyệt . Biết hoàn cảnh của bạn rất khó khăn nên tôi cũng không ngần ngại cùng nàng bắt xe khách lên thành phố Bắc Giang, sau đó chuyển xe buýt về thị trấn Bố Hạ.
Từ thị trấn vào đền Chúa còn khoảng chừng ba cây số. Bạn tôi nhanh nhảu ra gọi xe ôm.
- Anh ơi, cho chúng em vào đền với.
Lão xe ôm đang ngồi ngủ gật bất chợt, choàng tỉnh, dụi dụi mắt liếc nhìn chúng tôi. Lão nói giọng mừng rơn:
-Vào đền à? Ô kê! Có ngay.
Bạn tôi vốn tính cẩn thận nên mặc cả:
-Từ đây vào đó khoảng ba cây anh nhỉ.Thế anh định lấy chúng em bao nhiêu ?
Lão xe ôm đã liếc thấy tôi với dáng vẻ tiểu thư lại mang đôi giày cao gót gần mười phân nên chẳng phân vân gì đã chém đẹp luôn:
-Hai chị cho em xin hai trăm ngàn thôi ạ.
-Cái gì? Hai trăm? Trời đất! Hai chị em tôi đi từ Hà Nội lên đến đây ngót trăm cây số mới chỉ hết có một trăm ngàn. Thế mà... - Cô bạn lắc đầu lè lưỡi nói.
- Từ đây vào đền đúng là chỉ có ba cây nhưng đường rất khó đi . Nói thật cho vuông nhé ... thà tôi chở khách ba mươi cây số ở đường cái này còn sướng hơn nhiều.
-Thì cũng biết là đường khó đi rồi... nhưng cũng chả nên cho cái giá trên trời như thế. Thôi nhé , trả cho anh một trăm ngàn,có chịu không?- Bạn tôi nói.
Nàng vốn tính rất chi li nay bỗng trở nên hào phóng thế là vì ái ngại cho tôi, chứ bình thường thì ... còn lâu nhé.
Lão xe ôm bản tính quá tham nên nhất định không chịu xuống giá:
-Đúng hai trăm. Các chị không đi thì thôi. Mời đi bộ cho khỏe giò. Mà phía trong " ổ voi" nhiều lắm đó, đi cho cẩn thận kẻo lại lấy thân đó đường thì khổ...
-Đi bộ thì đi. Sợ gì chứ.- Tôi vênh mặt lên nói rồi nhìn lão ta hơi dài giọng- Bắt chẹt khách đi lễ Chúa là không tốt đâu...
Nhìn cái vẻ mặt tham lam và đắc ý của lão tôi ghét quá, chỉ tiếc là nếu có chửi chữ thì hắn cũng chả hiểu gì, khác nào nước đổ lá khoai. Tức thật!
Cô bạn tôi khẽ giơ tay ra cấu tôi , thì thầm:
-Ở quanh đây , chỉ có một mình lão ta chở xe ôm nên...
-Một mình thì sao chứ? Không cần nữa. Đi bộ thôi.
Tôi nói rồi nguây nguẩy bỏ đi. Cô bạn tôi khẽ lắc đầu rồi lẽo đẽo theo sau.
Đi được một đoạn, tôi dừng lại để thở. Cô bạn nhìn những giọt mồ hôi đang chảy ròng ròng trên má tôi ái ngại hỏi:
-Có đi được tiếp không? Hay để tôi quay lại gọi lão xe ôm nhé.
-Không. Tôi sẽ đi bộ. Bây giờ cho dù lão ta đồng ý với giá một trăm ngàn thì tôi cũng không thèm đi nữa. Lão ta tham quá nên cho lão ấy bữa nay thất bát luôn.
- Ừ, lão cũng đáng ghét thật nhưng tôi chỉ sợ bà không đi nổi thôi.
Tôi giơ tay áo lên thấm mồ hôi , nói:
-Mình đi được . Mà mình cũng muốn đi bộ vào đền để Chúa nhìn thấy sẽ thương hơn...
Tôi nói rồi quả quyết đi tiếp. Cô bạn vội bước theo sau miệng lẩm nhẩm khấn khứa điều gì đó không rõ. Càng nghĩ tôi càng thấy ghét lão xe ôm. Lão ta đúng là bắt chẹt người quá đáng. Của đáng tội, con đường vào đền khi đó cũng xấu khủng khiếp. Đường thì đất thịt lại suốt ngày bị cả đàn xe chở than thi nhau quần thảo nên ổ gà, ổ trâu và cả ổ voi nhiều vô số kể . Nếu vào ngày trời nắng thì bụi than bay mù mịt . Chỉ cần đi qua con đường này một lượt về nhà gợt quần áo ra cũng được cả kí bụi than.
Chả thế mà hầu hết những ngôi nhà ven đường toàn được người ta quét sơn màu đen cho sạch. Còn không may gặp vào ngày trời mưa thì đường trơn như đổ mỡ.
Nhiều lần , ngồi trên ô tô, tôi nhìn thấy thổ dân ở đây đi bộ mà còn ngã oanh oách.
Bữa nay, được cái trời hanh, đường khô ráo chỉ hiềm nỗi bụi bay mù mịt chỉ nhìn đã thấy khó thở nhưng điều đó cũng không thể làm tôi nao núng.
Tôi nhất định sẽ không thỏa hiệp với cái lão xe ôm tham lam ý.
Chúng tôi đi thêm được một đoạn ngắn tẹo đã phải dừng lại để lấy nước ra uống .
Tôi định bụng sẽ tháo giầy cao gót ra để đi cho thật chân và đỡ mỏi.
Chợt có một người đàn ông đi xe máy vượt lên rồi dừng lại hỏi:
-Hai chị vào đền à? Lên tôi chở nào.
-Nếu anh lấy đắt chúng tôi không đi đâu.- Tôi nói luôn.
Người đàn ông nhìn chúng tôi cười hiền hậu:
-Nhà tôi ở gần đền, tôi về nhà ăn cơm nên tiện đường chở giúp hai chị .Chỉ xin lộc hai chị một bát bún riêu cua thôi...
-Trời! Anh định lấy bao nhiêu thì nói rõ ra. Chúng tôi đâu biết bát bún riêu cua ở đây giá bao nhiêu mà trả.-Tôi sốt ruột nói.
- Dạ em xin hai chị hai mươi ngàn thôi, được không ạ?
-Trời! sao thế?- Tôi tròn mắt ngạc nhiên khẽ thốt lên.
Cô bạn tôi ghé tai tôi thì thầm: "Lạ quá! ...Có lẽ Chúa xót thương bà đấy..."
Tôi rơm rớm nước mắt khẽ nói: " Lạy Chúa! Con đa tạ ngài..."
Vào đến đền , tôi đưa anh xe ôm cả ba mươi ngàn và nói: - Cảm ơn anh . Cảm ơn anh nhiều lắm.
Trước lúc chúng tôi vào đền, anh xe ôm tốt bụng còn dặn với theo:
- Nhà tôi ở chỗ quán nước kia , nếu lúc nào hai chị ra thì nhớ gọi tôi. Tôi sẽ không lấy đắt các chị đâu.
-Vâng.Cảm ơn anh.
Anh chàng này là người rất có tâm nhưng tôi nghe nói, buổi chiều phải ra tận ga Kép mới có xe về Hà Nội nên cuốc xe này khoảng vài chục cây số cũng to tiền đây. Khi đi chúng tôi đã không lường trước được chuyện này.
Chúa Nguyệt quả là tối tú anh linh. Có lẽ người đã thử thách tấm lòng thành của tôi. Nếu hôm nay, tôi ngại khó, ngại khổ bỏ ra hai trăm ngàn để thuê cái gã xe ôm tham lam kia thì chưa biết chừng lại bị Ngài quở làm cho xe đổ và ngã lăn quay ra đường cũng nên...
Còn một điều rất lạ nữa là khi tôi vừa lễ xong ở cung Chúa thì nghe như có người nói bên tai: "Con ra ngoài sân đi, cứ ra đi đã rồi vào lễ tiếp"
Tôi liền chạy ra sân thì vừa hay có một chiếc ô tô mười sáu chỗ chở đoàn các bà các mẹ đi lễ hành hương đang tiến vào sân đền.
Nhìn thấy thế tôi chợt hiểu ra ý của ngài... Đợi mọi người xuống hết, tôi quan sát một lượt và thầm đoán ..., bà mặc chiếc áo dài màu vàng có lẽ là trưởng đoàn. Tôi lại gần, lễ phép nói:
- Bà ơi, sáng nay, chúng con bắt xe khách về lễ chúa ... Con nghe nói buổi chiều rất ít xe từ Bố Hạ trở ra nên lát nữa, bà cho chúng con đi nhờ xe ra ga Kép với nhé.
-Ồ! Không sao đâu. Con nhà Thánh cả mà. Tí nữa , cứ chờ rồi ra cùng nha.
-Dạ, con cảm ơn bà trước ạ.
-Có gì đâu. Con nhà thánh thì phải giúp nhau chứ.
Tôi khấp khởi vui mừng quay trở vào tạ ơn Chúa.
Chúa quả là rất thương tôi nên người đã lo thu xếp mọi việc thật chu toàn.
Nghĩ lại, ngày trước, khi biết mình có duyên với Chúa bói, phải ra mở quạt để mách bảo phàm trần, tôi đã nhiều lần cười ra nước mắt mà than rằng : " Kiếp này, không lẽ Chúa bắt " người anh hùng "phải ngồi một chỗ "vót tăm' cả đời cũng nên ". (Khi ấy, tôi đã rút kịch bản ở ban văn nghệ đài TH về và thề suốt đời sẽ đoạn tuyệt với văn chương).
Ở vào thời điểm đó, tôi đã chưa hiểu ra một điều: Chính quãng đời muôn vàn khó khăn trắc trở mà nhiều lúc tưởng như mình đang chìm sâu xuống tận đáy sâu của cái bể khổ trầm luân cuộc đời ấy ...đã cho tôi vốn sống và những trải nghiệm vô cùng quý hóa để một ngày kia ...chú vịt xấu xí đang ngụp lặn trong chiếc ao tù nhỏ bé sẽ hóa thành thiên nga vỗ cánh bay lên tận trời cao ...
Bây giờ, tôi mới thực sự mỉm cười "ngạo nghễ" mà nói rằng: " Đau khổ và bất hạnh là món quà mà các ngài đã dành ban tặng cho một một người viết văn như tôi".
Cảm ơn cha trời mẹ đất , đa tạ Phật Thánh , cảm ơn Chúa bói Nguyệt Hồ...vì người đã ban cho con MÓN QUÀ TUYỆT VỜI ấy.
_______________________________________________
Whenever there is a new event in my life, Nguyet Ho Goddess appears in my dream to inform me.
......................................
One time, I was invited to the temple of Nguyet Ho
Goddess with my friend. Knowing of her financial difficulty, I did not hesitate
to travel by coach to Bac Giang Province and took the bus to Bo Ha town.
The town was three kilometers from the temple of
Nguyet Ho Goddess. Thus, my friend rushed to call a motorbike driver.
-
Can you please take us to the temple?
The motorbike driver, falling asleep, was suddenly awake
and rubbed his eyes. He said cheerfully:
-
Wanna go to the temple? Okay! Let’s go.
My friend carefully asked about the cost:
-
It is only three kilometers? How much
does it price?
The motorbike driver noticed my stunning look and
saw me wearing a pair of high heels; thus, he intended to rip us off.
-
Two hundred thousand please
-
What? Two hundred? Oh my God! It took us
only one hundred thousand to travel from Hanoi here…- My friend shook her head.
-
It is only three kilometers but the road
is bumpy. To tell the truth, I’d rather drive thirty kilometers in highways
than do this.
-
I know the road is bad, but your price
is too high. What about one hundred? – My friend asked.
She was rather tight-fisted at times, but today she
was generous because of me.
The motorbike driver was adamant about the cost.
-
Two hundred. If you do not go, then walk
for good health. There are many holes along the road, so be careful. Otherwise,
you may fall.
-
No problem. I’m not afraid. – I raised
my face, looked at him and thickened my voice. – Ripping people who go to
temples off is not good…
Looking at his greedy and obnoxious face, I was
irritated. Yet, he might not understand my words if I continued swearing. So
angry!
My friend pinched me, whispering:
-
Around here, there is only one motor
driver so…
-
Then what? We don’t need him. Let’s
walk.
I said, and then walked away. My friend shook her
head and followed me.
After a while, I stopped to breathe. My friend saw
me sweating, she nervously asked:
-
Can you go on? Let me go back to call
the motorbike driver.
-
No, I’ll walk. Now, even if he agreed to
price of one hundred thousand, I would not go. He was too greedy, so he would
be punished.
-
Oh, he was unpleasant, but I’m just afraid
that you cannot walk.
I raised my hands to
wipe the sweat, saying:
-
I can go. I want
to walk to the temple so that Nguyet Ho Goddess will be more touched…
I said and decided to
go on. My friend followed me and prayed silently.
The more I thought, the
more I hated the motor driver. He was just being too intolerable. Actually, the
road to the temple is in a really bad condition. It is bumpy, yet, flock of
trucks carrying coal continuously travel on it, making it worse. If it is
sunny, the dust is flying all over the road. Just going through this path makes
the clothes full of charcoal.
Therefore, the houses
along the road were painted black in order to keep them clean. If it rains, the
road is slippery.
Many times I have seen
local people fall off when going on this road.
Today, the sky was dry,
the road was also dry. The dust was flying all around; yet, that could not make
me flinch.
I would never compromise with the greedy motor
driver.
We went for another short distance before stopping
to drink some water.
I was going to take my heels off to go on foot and
to avoid being tired.
Suddenly, a man driving a motorbike overtook us and
stopped to ask:
-
Are you going to the temple? Get on.
-
If you charge us too much, we will not
go. – I said right away.
The man looked at us and smiled:
-
My house is near the temple, so I’m
going home to have some rice. On my way, I’m driving you. I’ll take just a
little, just enough to buy a bowl of noodle.
-
God! How much are you charging us?
Please be clear, as we do not know how much a bowl of noodle here costs. – I said
impatiently.
-
Twenty thousand only, OK?
-
Oh! – I was surprised and exclaimed.
My friend whispered in
my ear: “Strange! Maybe Nguyet Ho Goddess blessed you…”
I said softly: “Lord!
Thank you so much…”
When arriving at the
temple, I gave the motor driver thirty thousand and said:
-
Thank you. Thank you very much.
Before entering the
temple, the driver kindly told us:
-
My house is near that street vendor; if
you two come out, call me. I will not charge you much.
-
Yes, thank you.
This man was very
kind-hearted. Yet, in the afternoon, we had to go to the station to go back to
Hanoi. The way to the station was a few dozen kilometers, so the cost would be
rather high. When we had started the trip, we had not bargained for this.
Nguyet Ho Goddess was
rather holy. Perhaps, she had challenged us. If today, we were afraid of
hardship and agreed to pay two hundred to hire the greedy motorbike driver, the
Goddess might punish us by making the motorbike slip on the road…
Another strange thing
was that when I finished attending the ceremony in the temple, I heard a voice
in my ear: “Please go out”
I ran to the ground, I
saw a car of sixteen seats which took a group of true believers entering the
temple.
Seeing that, I suddenly
understood Nguyet Ho Goddess’ idea… Waiting for everyone to get off, I watched
and guessed silently…the person wearing a long yellow skirt could be the
leader. I approached her and politely said:
-
Lady, this morning, we took the bus to
the temple… I hear that in the afternoon, there are just a few buses from Bo Ha
back to Hanoi, so could you hitchhike us to the station?
-
No problem. We are all followers of the
Mother Goddess religion. Later, just wait for us to go the station together.
-
Thank you, my dear.
-
No problem. As followers, we should help
each other.
I was happy and went
back to the thank Nguyet Ho Goddess.
The Goddess was so kind
that she had arranged everything.
Thanking back, in the
past, when I realized that I had had to tell the fortune to help the citizens,
I lamented: “This life, Goddess has forced “the hero” to sit in one place to “do
trivial things”. (At that time, I had stopped writing the plots for the television
station and swore that I would not write anymore.)
At that time, I did not
understand one thing: It was the ups and downs I had experienced in life that
had given me deeper insight into the real life so that one day, the ugly duck
would turn into a stunning swan flapping the swings up to the high sky…
Now, I could really
smile wide and confidently said: “Suffering and misfortune are the gifts that
God have presented me as a writer.”
Thank you very much,
Father Sky and Mother Earth, thank you, Nguyet Ho Goddess because of the wonderful
gift you have given me.