CHÂN TƯỜNG PHẢI KHÔNG???



BỰA đang dồn ép ta vô ngõ cụt, đường cùng???
........................................
 ....................... .....................................

Có một trở ngại nữa lại đang chờ tôi ở phía trước ( chắc là do BỰA làm rồi)..
 Trở ngại gì tôi cũng chả sợ, điều đáng nói là cái này thì bản thân tôi không có khả năng giải quyết.
 Chừ biết phải mần răng?
 Lẽ ra, tôi phải có biện pháp đề phòng từ trước, nhưng mà ...tôi lỡ ngu ngơ rồi thì cũng đành " bó tay, chờ thần chết đến rước đi thôi".

Đêm qua, tôi nằm mơ thấy Chúa Tây thiên về điện.
 Nhìn vẻ mặt đẫn đờ của tôi, chủ nhân ngạc nhiên hỏi:
- Ngươi sao vậy? Vừa bị trộm vô  nhà lấy cắp đồ hay sao?
 Tôi đang mải suy tư nên khẽ giật mình khi nghe Chúa hỏi:
 - Dạ... À...- Tôi  ngừng giây lát rồi rụt rè nói- Dạ, con đang gặp phải một vấn đề ... khá nan giải... Dạ...
- Oh! Ra vậy...
- Thưa chủ nhân..., liệu đây đã phải là "chân tường" chưa ạ? ( Ý tôi hỏi về cái khúc mắc đang kề cận).
 Chúa nhìn tôi, bật cười hỏi lại:
- Chân tường? Theo ngươi thì sao?
- Dạ. Con không biết ạ. Con nghe phong phanh là... BỰA đang cố hết sức dồn con vô " chân tường"để dẫu có chết cũng cam lòng.
- Ủa! - Chủ nhân nhìn tôi cười, nói tiếp- Ngươi mà nhìn thấy " chân tường" là cuộc chiến này sắp kết thúc rồi.  Nè, lẽ ra, ngươi phải thấy mừng mới phải chứ?
-Dạ. Thì con rất mừng ... nhưng con ...con thiệt xui xẻo vì phải 
" cắn hạt bí" - Tôi làm bộ giả khóc- Phen này thì con thê thảm rùi...huhu...
 Nhìn bộ dạng của tôi,  Chúa không nhịn được cười, bảo:
- Hừm... Trông mặt  ngươi kìa: Thê thảm quá nhỉ? 
- Dạ... Thiệt thế ạ?- Tôi hỏi lại vẻ ngạc nhiên.
Chủ nhân cười, giọng ôn tồn bảo tôi:
- Thôi, cố nốt lần này đi rồi ta sẽ ban cho hai chữ BÌNH YÊN. Cố lên nha...
- Dạ.... Dạ...
Chúa nói rồi xe giá, lẫn vào làn sương khói của màn đêm. 
Tôi cố với theo Người để  " thưa gửi" ... nhưng không kịp.
Bất giác, tôi chợt tỉnh, thấy miệng vẫn còn ú ớ một câu gì đó... vẻ nuối tiếc.

Ngoài hiên, những tia nắng sớm buổi ban mai vàng tươi như mật ong rừng đang chập chờn đùa nghịch cùng chị gió.
Thỉnh thoảng  chúng lại thu mình len qua song cửa sổ, rọi thẳng tới chỗ tôi đang nằm, khiến lòng tôi hân hoan, náo nức..như thể  nhà sắp có HỈ SỰ vậy....
 Của đáng tội,  nhìn mặt TM bữa nay thì THẦN CHẾT dẫu có tới cũng chẳng dám vô, trái lại ổng sẽ phải cong đuôi chạy mất hút cho coi... .Hihi...



My Instagram

Copyright © MÙA HOA BÁCH HỢP. Made with by OddThemes