Home Tiểu Thuyết CHẠY TRỐN TÌNH YÊU- PHẦN 2
CHẠY TRỐN TÌNH YÊU- PHẦN 2
By Trà My Vũ At 00:02 0
Có ty mà chạy trốn thật tuyệt chứ như T đây hổng có thì...hì...
...................
............................
Cuối tuần, Xuân mua về rất nhiều bánh kẹo, mì tôm.
Xuân nói với tôi là cô ấy chuẩn bị cho sinh nhật của em gái mình ở quê.
Tôi mon men lại gần túi đồ,cầm một gói kẹo gừng lên ngắm nghía.Trong lòng tôi chợt nhớ đến anh Tùng, nhớ đến những câu nói đùa đầy ý nhị mà ảnh khẽ thì thầm với tôi:: "Gừng cay muối mặn xin đừng quên nhau". Nhìn thấy tôi nâng niu gói kẹo trên tay, mặt thoáng có chút đờ đẫn,Xuân chạy lại giật lấy gói kẹo, nói như quát:
-Ơ hay! Cậu làm gì thế? Nhìn cái bản mặt kìa! Coi ghét thiệt đó... Tôi dè dặt nói:
-Cho mình gói kẹo này được không?
Xuân đỏ mặt ,vẻ giận dữ:
-Vớ vẩn! Đây là thứ anh Tùng rất thích.Tôi cho bà sao được.
Xuân nói rồi quay phắt đi.Tôi khẽ thở dài, nín lặng đi vào bàn học. Xuân dạo này, cư xử với tôi khác trước rất nhiều.Cô ấy hay cáu kỉnh,đôi khi nói cứ như tát nước vào mặt tôi.
Nhiều khi, tôi cũng thấy tự ái nhưng rồi lại nhường nhịn cho qua. Xuân định đi vào bếp rồi chả hiểu nghĩ gì quay trở lại, đến trước mặt tôi kể lể:
-Hôm qua, anh Tùng gọi điện cho mình bảo: " Lúc anh đi xa rồi mới thấy nhớ em da diết...nhưng vì công việc ở dưới này rất bận rộn nên không về thăm em được.Em có thể bớt chút thời gian về thăm anh được không?"
-Anh Tùng khỏe không?-Tôi vội hỏi.
-Tuy có gầy đi đôi chút nhưng vẫn khỏe.-Xuân nói hơi kéo dài giọng.
-Anh ấy có nhắc gì đến mình không...-Tôi sốt sắng hỏi thêm.
-Có.Anh Tùng hỏi bà đã bình tâm lại chưa?Trời đất!Anh ấy luôn tự trách mình vì đã cư xử không khéo để bà hiểu lầm...Anh ấy còn sợ lỡ mà bà lại thả cho trí tưởng tượng đi xa quá thì khổ...
Mặt tôi ỉu xìu như chiếc bánh đa nướng gặp phải trời mưa.Tôi thở dài thườn thượt,não nùng.Xuân thấy thế liền mang thêm nước lạnh dội vào:
-Mình nói: "Anh đừng băn khoăn và tự trách mình nữa.Con gái mới lớn thường quá nhạy cảm nên chuyện lạc vào rừng mơ bắt con tưởng bở như thế là chuyện thường ngày ở huyện ấy mà..."
Xuân cười nửa miệng rồi bỏ đi vào trong.Tôi không muốn tin vào những lời ác ý của Xuân nhưngmà sao trong lòng vẫn buồn trĩu nặng: "Anh Tùng ơi! Có phải anh cũng nghĩ về em như thế ? Ồ ! không biết anh ấy nghĩ gì về mình nhỉ Giá mà..."
Lòng người tôi thầm thương thăm thẳm như biển trời khiến cho tôi không thể nào hiểu được.
Tôi se sẽ đọc mấy vần thơ " con cóc" của mình:
Hỏi biển xanh nơi đâu là bờ
Để ai mang gió ra đo lòng người
Chiều nay tím ngắt mây trôi
Dệt đan nỗi nhớ giữa đời mênh mang
Tôi ngồi vào bàn học nhưng lại vẽ biển ,vẽ trời rồi, vẽ cả những cánh hải âu đang sải cánh bay trên mặt sóng.
Tôi vẽ hết trang này đến trang khác, rồi mệt quá ngủ gục xuống bàn ngủ lúc nào không hay biết.
Hôm sau,Xuân về quê rất sớm.Cô ấy viết để lai cho tôi vài dòng chữ nghiêng ngả"Tôi về quê dự sinh nhật em gái đây. Bà ở lại trông nom nhà cửa cẩn thận nhé".
Không hiểu sao lúc ấy, tôi có ý nghi ngờ Xuân đã nói dối. Rồi tôi chợt khẳng định: "Nhìn vào chỗ quà mà Xuân mua về thì hiểu ra ngay là cô ấy đi thăm thầy Tùng".
Cả ngày thứ bảy và chủ nhật tôi thẫn thờ đi ra đi vào chẳng muốn làm việc gì cả.
Bụng đói cồn cào mà bê bát mì lên lại đặt xuống vì nuốt không trôi. Cũng may trong tủ lạnh còn sót lại một hộp sữa tươi.
Tôi lấy ra,cắm ống mút và cố nuốt từng ngụm nhỏ.
Tôi cau mặt, bực bội vì sữa hôm nay vừa đắng vừa chua thật là khó uống.
Ban đêm ,tôi cứ tằn trọc không sao ngủ đươc vì toàn suy diễn ra bao chuyện lung tung.
Cứ mỗi lần tưởng tượng ra cái đoạn anhTùng kéo Xuân về phia mình và ghé môi chạm vô môi mỏng quẹt của cô ta là tôi lại thấy tim mình đau nhói.
Đến gần sáng, tôi mới chợp được mắt nên xuýt thì muộn học.
Tôi choàng dậy thấy trời đã sáng rõ liền bổ nhào vào trong đánh răng rửa mặt, thay quần áo rồi mắt nhắm mắt mở chạy đến lớp.
Đã thế , trên đường đi,tôi còn bước hẫng xuýt thì vồ được một con ếch to tướng.
Đến trước cửa lớp, tôi đã thấy Xuân đang khoe ảnh với các bạn trong tổ.
Nhìn thấy tôi,cô ấy cười hớn hở hỏi :
-Sao đi học muộn thế Trà My?Lại đây mình cho xem ảnh này.
Tôi đi lại phia Xuân và hỏi:
-Ảnh sinh nhật à?
-Không.Ambum ảnh tình yêu của mình...
Xuân đưa tôi một tập ảnh , giọng dẻo quẹo:
-Bà thử ngắm xem mình với thầy Tùng trông đẹp đôi không?
Tôi cầm tập ảnh nhưng hoa mắt chả thấy gì cả. Người tôi lảo đảo như người bị say sóng.
Xuân liếc về phía tôi hơi nhếch mép cười kiểu Ngư Ông đắc lợi. Tuyết Bạch Cốt Tinh nhìn thấy thế thì chạy lại giật tập ảnh trong tay tôi,trả lại cho chủ của nó và nói:
-Trà My, đây chắc là ghép ảnh thôi.Cậu tin gì cái trò của con nít ấy.
Lan La Sát cũng chạy lại nói thẳng vào mặt Xuân:
-Chả ai tin thầy Tùng thích bạn đâu. Hihi, ảnh chỉ thích hotgirl của khoa văn thôi.
Tuyết Bạch Cốt Tinh kéo tôi đi và nói:
-Về chỗ đi Trà My. Kệ cho họ chém gió. Quan tâm làm gì.
Mặt Xuân tím lại, lòng đầy ấm ức.
Tuy cay cú lũ "yêu nữ" ý nhưng cô nàng cũng chẳng dám đối đầu vì biết mình sẽ nắm chắc phần thua.
Tôi về chỗ ngồi mà lòng dạ vẫn chả được yên.
Tôi mệt mỏi quá dần gục xuống bàn.
Tuyết nhìn thấy thế,chạy đến lay tôi nói:
-Trà My ! Bạn sao thế?-Tuyết sờ trán tôi khẽ kêu lên-Trời! Bạn bị sốt rồi.
Cả lũ 'yêu nữ"xúm lại hỏi han.
Tuyết giục tôi:
-Bạn đứng dậy đi.Mình đưa bạn xuống trạm y tế nhé.
Tôi khẽ xua tay, giọng yếu ớt:
-Bạn đưa mình về nhà.Mình chỉ muốn về nhà thôi.
Tuyết nhờ các bạn xin phép cô giáo rồi ra lấy xe chở tôi về.
Về đến nhà,Tuyết dừng xe để tôi xuống và bảo:
-Bạn đưa chìa khóa mình mở cửa cho. T
Tôi run run tay mở cặp lấy chìa khóa đưa cho Tuyết.
Cô mở cửa rồi quay ra đỡ tôi vào nhà. Vừa đến cạnh giường, tôi đã đổ người xuống đệm.
Tuyết lấy chăn đắp cho tôi. Sau đó,cô vào trong lấy khăn mặt ướt ra đắp lên trán và ân cần hỏi tôi:
-Bạn có đói không?Mình nấu gì cho bạn ăn nhé. Tôi lắc đầu, nói khẽ như rên:
-Mình không đói đâu.Mình không sao mà... Tuyết nhìn tôi vẻ như ái ngại và thương xót, rồi thở dài nói:
-Trà My ơi !Bạn yêu thật rồi... Tôi buồn rầu như nói với chính mình: -Mình cũng không biết nữa... Tuyết khích lệ tôi:
-Cậu nên tỉnh táo và đừng có rơi vào cái bẫy của "con cáo chín đuôi" đó.Can đảm lên nhé.Mình tin là thầy Tùng chỉ thích cậu thôi. -Thật à?
-Tôi tròn mắt hỏi lại
-Sao không? Cả lớp mình ai cũng nhận ra điều ấy mà. -Mình cứ thấy bâng khuâng thế nào ấy.Mình không dám tin điều đó.
-Khó gì đâu.Cậu muốn kiểm chứng điều đó không? Tôi nghe Tuyết nói thế thì xoắn lấy cô ấy, hỏi:
-Mình phải làm gì?Cậu nói cho mình nghe đi.Nói đi...
Tuyết tủm tỉm cười chưa nói vội để tôi thêm sốt ruột.
Cô ấy làm bộ đứng dậy tôi thấy thế vội níu áo lại, khẩn khoản nói:
-Nói mình nghe đi mà.
Tuyết ngồi xuống giường thủng thẳng nói:
-Thế này nhé...khi nào gặp thầy ,lúc chỉ còn cách thầy vài bước chân thì cậu hãy giả vờ ngã để thầy đỡ ...Hihi...Nếu thầy thích cậu thật nhất định sẽ ... Tôi hơi bĩu môi,nói:
-Chả dại,lỡ thầy không đỡ kịp ngã gẫy chân thật thì sao...Thành gái què thì còn ai thèm yêu nữa chứ...huhu... Cả hai chúng tôi phá ra cười.Nhờ câu chuyện ngộ nghĩnh ấy mà tâm bệnh của tôi đã đỡ nhiều.Tuyết nhìn tôi cũng thấy ngạc nhiên:
-Ồ! Trông cậu khá nhiều rồi đó.Ban nãy nhìn cậu mình lo quá... Thường ngày, Tuyết rất đanh đá cá cày là thế mà hôm nay,cô ấy ân cần,dịu dàng như thể chị gái ruột của tôi.Tôi nhìn Tuyết cảm động muốn rơi nước mắt.Tuyết bỏ khăn đắp trán ra,đắp lại chăn cho tôi và nói:
-Cậu nằm nghỉ nhé.Mình phóng xe ra phố mua cho cậu bát phở ăn cho đỡ mệt.Tiện thể mình ghé qua nhà một chút. Tuyết định đi ra thì tôi níu cô ấy lại và nói: -Đừng bỏ tôi lại một mình nhé... Tuyết nắm bàn tay tôi khẽ gật đầu ,nói: -Yên tâm đi.Mình sẽ đi nhanh rồi về với cậu. Tôi nắm chặt tay cô ấy rớm nước mắt :
-Sao Bạch Cốt Tinh ngày nay hiền thục thế nhỉ... Tuyết chớp chớp mắt nhìn tôi rồi cô ấy gỡ nhẹ tay tôi và đi ra. Ra khỏi nhà, đi một đoạn, trong đầu cô chợt lóe lên một ý nghĩ...Cô khẽ kêu lên: "À, mình có số điện thoại của thầy Tùng mà.Ok!..."
Cô liền dừng xe lại, lấy điện thoại ra nhắn tin cho thầy : "Thưa thầy,bạn Trà My bị ốm nặng lắm.Uống thuốc gì cũng không khỏi.Có khi là bệnh tương tư ạ...."
Tuyết gửi tin nhắn rồi cất điện thoại vào túi phóng xe thẳng về nhà. Lúc tan học, Xuân chẳng muốn về nhà vì cô ấy muốn tránh mặt tôi. Xuân chỉ muốn tôi biến đi đâu thật xa,càng xa càng tốt. Cô ý cảm thấy rất ân hận vì đã rủ tôi ra ở cùng.
Xuân cho rằng nếu không vì chuyện đó có lẽ " cục diện" không xấu như hiện nay.
Khi đến ngã ba, cô dừng lại vẻ lưỡng lự trước những ngải rẽ. Chợt máu trong người Xuân sôi lên, cô chỉ muốn chạy thẳng về vứt đồ đạc và đuổi tôi ra khỏi nhà, nhưng nghĩ Tuyết đang còn ở đó nên lại thôi.
Xuân lấy điện thoại nhắn cho tôi: "Tôi phải ra phố thăm bà cô bị ốm nên tối nay có thể về được..."
Sau đó,Xuân sang chơi nhà cô bạn đồng hương trọ cách đó chừng nửa cây số. Trên đường mua phở về,Tuyết nhận được tin nhắn của thầy Tùng: "Em và Xuân nhớ chăm sóc bạn cẩn thận. Có lẽ.. chậm nhất là ngày mai tôi về...'.
Tuyết đọc tin nhắn thì mừng rỡ.Cô phóng vội xe về nhà định khoe với tôi nhưng khi về đến nơi cô lại quyết định không nói nữa.
Tôi nhìn thấy Tuyết ngạc nhiên hỏi:
-Sao bạn đi nhanh thế? Tuyết cười hớn hở, nói:
-Mình chưa về nhà.Mình gọi điện về báo cho mẹ rồi.Chiều mình về cũng được. Cô nói rồi đi vào bếp, múc phở ra bát, mang ra cho tôi.Tuyết dịu dàng nói:
-Cậu ăn phở đi nhé. Tôi ngồi dậy bưng bát phở lên, khẽ nói:
-Bạn ăn cùng mình nhé.
-Thôi.Cậu ăn đi.Trong lúc chờ mua phở mình đã tranh thủ ăn hết một cái bánh mì ba tê rồi.
-Thể nào trông mặt cậu tươi như hoa ấy. Tuyết cười hi hi vẻ bí mật.
Tôi đói quá nên ăn một mạch hết bát phở.Phở nóng làm tôi toát mồ hôi thế là cũng gần khỏi bệnh.
Ăn xong,Tuyết đưa thuốc cảm xuyên hương cho tôi uống rồi cô bảo tôi nằm nghỉ cho đỡ mệt. Tôi nằm xuống gường, kéo chăn lên đắp. Tuyết trìu mến bảo với tôi:
-Cậu ngủ đi nhé.Hi,mơ một giấc mơ thật đẹp nhé. Mấy đêm lền tôi mất ngủ nên vừa đặt lưng xuống đã ngủ khì một giấc chẳng hề vẫy tai.
Chiều xuống,Tuyết gọi tôi dậy,chờ tôi hết cơn ngái ngủ, cô giục tôi đi lau người và thay đồ mới.
Cô lại bên chiếc tủ quần áo, hỏi:
-Tủ quần áo của cậu à?
Tôi khẽ gật đầu:
-Ừ.Sao thế? Cô ấy tủm tỉm cười vẻ rất bí mật:
-Mình chọn váy cho cậu. Tuyết chọn được một chiếc váy, ngắm đi ngắm lại, đưa cho tôi và nói:
-Cậu thay chếc váy này đi. Tôi chẳng hiểu gì nhưng cũng làm the. Khi ở nhà tắm ra, mắt Tuyết sáng lên, cô gật gù vẻ hài lòng:
-Chuẩn girl!Đảm bảo chàng mà nhìn thấy sẽ ngất ngây luôn...Cứ để tự nhiên như thế nhé... Rồi Tuyết lại gần tôi, khẽ nói nhỏ vào tai tôi: -Hi,ngực của cậu như hai trái đào tiên mơn mởn ý.Đàn ông mê nhất điểm này đấy. Tôi đỏ mặt, vội lấy tay che ngực, lườm cô nàng: -Của nợ.Vớ vẩn... Tuyết cười hì hì:
-Khi yêu...thích nhất là những chuyện vớ vẩn ấy ...mà...
-Cậu yêu rồi à?
-Chưa.Mình đọc tiểu thuyết thôi... Tôi nhìn mình trong gương rồi phụng phịu nói với Tuyết:
- Vừa ốm chút mà đã xấu gái rồi.. hịhij
Tuyết lại cười hì hì, kéo tôi lại bên cửa sổ và nói:
- Nè, công chúa Lọ Lem, ngồi ở đây và mơ mộng đi nhé, biết đâu có Bạch Mã Hoàng tử đến đón về rinh nhỉ?
Tôi ngồi bên cửa sổ, ngắm nhìn bầu trời trước mặt.
Hoàng hôn xuống, cả đất trời nhuộm một sắc tím vời vợi, thăm thẳm hắt hiu...
Gió bấc hanh hao se sắt gợi nỗi buồn mông lung.
Con tim tôi chợt như thổn thức và không hiểu tại sao khi ấy, tôi đã gọi tên CHÀNG "Anh Tùng ơi! Anh à... sao tự dưng em thấy nhớ anh... nhớ lằm..." (còn nữa)