Home Đạo Mẫu CÔ BƠ THOẢI PHỦ VÀ TIỂU NỮ BÊN SÔNG HÀN
CÔ BƠ THOẢI PHỦ VÀ TIỂU NỮ BÊN SÔNG HÀN
By Trà My Vũ At 20:54 0
Ai gặp oan tình hãy đến cầu cô Bơ nhé
....................
.............................
Vào những ngày tháng cuối cùng của cuộc đời, cô Bơ hay xuôi chiếc thuyền rồng trên sông Hàn với nỗi lòng sầu bi, bởi chàng quân tử năm xưa, người mà cô ngày đêm mòn mỏi đợi chờ vẫn bật vô âm tín.
Vào một buổi tối mùa thu se lạnh, thuyền cô đang lênh đênh trên sông , gần ngã ba Đò Lèn thì chợt nhìn thấy một tiểu yêu nữ, ngồi ủ rũ gần mép sông , mặt buồn rười rượi.
Cô liền sai tì nữ xuống gọi cô gái lên thuyền để hỏi rõ sự tình:
- Tiểu nữ, có chuyện chi khổ tâm mà sao giờ này còn ngồi ở đây một mình thế? Hãy kể ta nghe nào. Thánh cô chợt nhận ra cô gái đã gặp mấy bữa trước.- Ồ! lại là ngươi à?
Tiểu yêu nữ ngước nhìn tiên cô, nâng vạt áo lên thấm nước mắt, giọng run run:
- Dạ. Dạ... - Rồi tiểu nữ vội quỳ rạp xuống trước mặt thánh nữ, òa khóc rưng rức, giọng nghẹn ngào- Oan quá! Con oan quá... huhuhu...
Tiên cô thấy vậy liền đến bên, rút chiếc khăn thêu của mình đưa cho tiểu nữ, dịu dàng nói:
- Thôi nào. Đừng khóc nữa. Ngồi xuống đi, rồi từ từ kể lại cho ta nghe...Nếu giúp được từ ta sẽ giúp...
Tiểu nữ nghe lời tiên cô, ngồi xuống ghế, nghẹn lời:
- Dạ... Hắn...( là người con thương) bỗng dưng thay đổi... như thể một người khác vậy...
- Thay đổi? Lầ sao? Hắn có người khác à?- Thánh cô hỏi vẻ ngạc nhiên.
- Dạ. Hắn không chỉ có người mới. Hắn còn mang về giới thiệu với cha mẹ và tuyên bố sẽ lấy thị...
- Ô! Ta không tin nổi. Con người hắn rất đàng hoàng mà nay, sao tệ đến thế?- Tiên cô nói rồi khẽ thở dài.
- Dạ. Con chẳng dám nói sai ngoa đâu ạ- Ngừng giây lát tiểu nữ nói tiếp- Thậm chí hắn còn phủ nhận sự có mặt của con... cứ như thể chưa từng quen biết con bao giờ vậy...- Cô gái giơ tay áo thấm những giọt nước mắt đang lăn dài trên má.
- Ủa! thật vậy sao? Ta thiệt không tin nổi...
- Dạ. Con cũng không dám tin...Hắn chẳng khác gì một kẻ... quên tình phụ nghĩa...
Tiên cô suy nghĩ một hồi rồi cầm gương chiếu yêu ra soi. Bất chợt, Người thốt lên:
- Ủa! Là sao ta? Là...- Thánh cô quay về phía tiểu nữ nói- Ta biết nguyên nhân rồi- Gã kia chính là con thuồng luồng nước...Vào một buổi sáng đầu hè, trong lúc người thương của ngươi bơi trên hồ, hắn đã dìm chết họ rồi nhập vô thân xác đó... Còn ả kia là một con thuồng luồng cái cùng cặp của hắn...
- Trời! Thế có nghĩa là...
- Là hắn đâu có quen biết ngươi, nên dĩ nhiên không nhận là phải rồi, còn ả nọ là cặp đôi của hắn thì hắn phải làm đám cưới để đưa về chung sống chứ.- Ngừng giây lát, Thánh cô nói tiếp- Vào ngày ấy, tháng ấy người thương của ngươi có số bị hạn đuối nước và phục binh nên...
Tiểu yêu nữ nghe thánh cô nói vậy thì nước mắt lưng tròng, thưa lại, miệng mếu máo:
-Dạ... như thế có nghĩa là ảnh đã chết rồi ạ.... huhuhu...
- Cũng tạm coi là như vậy. Có điều, số hắn mạng lớn phúc lớn, lại được ngươi giả hạn tiến hình hồi đầu năm nên đã may mắn được người của thủy cung cứu giúp, chỉ có điều... bây giờ, hắn chưa đủ lực để đuổi con thuồng luồng quái thú kia đi...
- Dạ. Thiệt thế ạ? Ơn trời đã cho người cứu ảnh... Nhưng mà...lại vướng vào chuyện kia thì con phải làm sao? Con phải làm sao để giúp ảnh? - Nói rồi quỳ dập xuống chân thánh cô, cầu xin- Dạ. Con xin Thánh cô hãy giúp con với. Xin Thánh cô hãy giúp ảnh ...
- Ngươi cứ bình tĩnh nào... Ta có cách rồi... -Thánh cô mở hộp lấy một lá bùa đưa cho tiểu nữ, rồi ghé sát tai cô nàng thì thầm điều gì đó không rõ...
Có lẽ vị thánh cô ấy đã chỉ cho tiểu nữ cách cứu người thương của minh, vì thế cuối năm đó, họ đã làm lễ cưới linh đình.
Những năm tháng về sau, cặp đôi ấy đã có những tháng ngày hạnh phúc viên mãn bên nhau.
Họ có một bé trai kháu khỉnh và lanh lẹ hệt như bố hắn..
Không lâu sau, vị Thánh cô đã quy tiên. Tiểu nữ ngày nọ biết tin liền mang cả gia đình nhỏ của mình đến viếng vị ân nhân của mình.
Nhân dân trong vùng ngưỡng mộ và yêu mến vị Thánh cô này nên đã lập ngôi đền ở ngã ba sông để thờ phụng.
Từ đó trở đi, những ngày rằm hay mồng một đầu tháng, gia đình nhỏ của họ thường về lễ cô.
Và cũng không hiểu sao, vào tiệc cô Bơ Thoải Phủ 12 tháng 6, người phụ nũ ấy thường sắm một chiếc thuyền giấy thật lộng lẫy rồi mang ra khúc sông ngày trước để thả cho nó trôi theo dòng chảy...
Mãi sau này, người ta mới hay rằng, nàng ấy làm như vậy với một mong ước là cầu cho những kẻ bị oan tình như mình sẽ được Tiên cô cứu giúp giải oan cho họ.
Cô Bơ Thoải Phủ hay còn gọi là cô Ba Bông, tuy phần cuối cuộc đời phải sống trong hiu quạnh lẻ loi, mòn mỏi chờ vị quân tử năm xưa trở lại nhưng giấc mơ ấy chỉ như những cánh hoa đào mỏng manh phải đợi gió đông về. Và những cánh hoa ấy đã héo tàn, tan tác bị gió cuốn đi từ những chiều cuối xuân.
Lúc sinh thời, cô Bơ thoải đã khước từ rất nhiều chàng trai ở quanh vùng đến dạm hỏi chỉ vì người đàn ông trong mộng của mình.
Cuối cùng Người cũng đã phải về thiên cung trong nuối tiếc vì mối lương duyên dang dở.
Cũng vì thế mà cô Bơ rất thương cho những người cùng cảnh ngộ.
Những ai duyên số muộn màng, những kẻ nợ duyên tiền kiếp, những nam thanh nữ tú bị oan tình, nếu đến cửa cô thành tâm cầu đảo sẽ được cô chứng tâm và cứu giúp.
Cô Bơ là vị Thánh cô trong TỨ PHỦ THÁNH CÔ của TỨ PHỦ
( ĐẠO MẪU VIỆT NAM) mà tôi vô cùng ngưỡng mộ.
Các chế có vụ tình duyên oan khuất gì hãy về kêu cửa cô nha.
_________________________
On the last days of her life, Miss Bo rowed the dragon boat down the Han river with grief, because her sweetheart was still absent, the man who she spent days waiting for.
On a cold autumn evening, her boat was floating on the river near Do Len crossroad when she saw a little girl sitting mournfully near the river with a sad face.
She sent her servant down to call the girl on the boat to ask about the situation:
- Little girl, what has happened to you? Why are you sitting here along? Tell me. She realized that she had met the girl last time. Oh it is you?
The little girl looked up at Miss Bo, lifted the shirt to absorb the tears. Her voice trembled:
- Yes...yes...- Then the girl hastily knelt down in front of her, bursting into tears. Her voice choked: I feel the injustice, hu..hu...
Miss Bo approached the girl, taking out an emboridered handkerchief and said softly:
- Come on. Stop crying. Sit down, then slowly tell me. I can help.
- He has suddenly changed as if he were someone else.
- Changed? He has another lady? Miss Bo asked with surprise.
- Yeah. He not only has another lady but he has also brought her to introduce to his parents and announced that he would marry her.
- Oh! I cannot believe it. His personality is so good, how come? She said and then sighed slightly.
- Yes. I didn't dare to say it wrong. She stopped for a moment and continued saying. He even denied my presence as if he had never met me. - The girl lifted the shirt to absorb the tears.
- Oh? Really? I cannot believe it.
- Yes. I cannot believe also. He is just like someone who forgot this relationship.
The fairy thought for a moment, then used her mirror to find out the truth. Suddenly, she bursted out:
- Oh, what? She turned to the girl and said - I know the reasons. He is actually a crocodile. On the morning of the summer, while your beloved was swimming on the lake, the crocodile drowned him and went into his body. And the girl he wanted to marry was a female crocodile.
- God, that means...
- As he does not know you, so of course he doesn't accept you, and the girl he wants to marry is his partner, so he must get married to live together - She stopped for a moment and went on - On that day, your beloved had drowned
The little girl, hearing that, burst into tears and replied, her mouth cringing:
- Yeah...That means he is dead.
- It can be like that. However, he has been saved by the people in the water palace due to your helping him get repel the bad luck at the beginning of the year. The only thing is that he is not strong enough to force the crocodile out of his body.
- Really? Thank you for saving him. But he is entangled in that event. How can I help him? The little girl knelt down under the fairy's feet and begged - Please help me...
- Calm down. I have a solution. The fairy opened the box to take out a charm for the girl and whispered in her ears.
Perhaps the fairy showed the little girl how to save her sweetheart, so at the end of the year, they got married.
In the years that followed, the couple had happy moments together.
They had a cute baby boy who was intelligent just like the father.
Not long after that, the fairy returned to Heaven. The little girl, hearing the news, brought her small family to visit her benefactor.
The people in the area, admiring the saint, established a shrine at the confluence of the river to worship the fairy.
Since then, on the full moon days, the small family usually go to her temple to pay respect to the fairy.
On the saint's anniversary, the little girl usually buys a paper boat and brings to the river to let it drift along the flow.
Later on, it was said that she did that on a wish that the people who experienced problems in love would be saved by the fairy.
Co Bo is also called Co Ba Bong, although at the end of her life, she had to live in loneliness waiting for her sweetheart to come back. However, her wish is like the fragile peach blossom flower petal waiting for the Winter wind to come. And those petals have withered, and the wind have swep them away from the late spring.
At the time of her life, Co Bo rejected a lot of men because of her dream gentleman.
Finally, she had to return to Heaven in the regret of unfinished love.
That is why she is sorry for those who have the same situation.
Those who have troubles with their relationship can come to her door to pray for luck.
Co Bo is a saint in Tu Phu Thanh Co of the Mother Goddess religion who I strongly admire.
Those who are unlucky in their love should go to her temple to pray for luck.