NHỮNG CÂU CHUYỆN TƯỞNG LÀ HOANG ĐƯỜNG NHƯNG CÓ THẬT-PHẦN 1


Đây có lẽ là một dị bản của LIÊU TRAI TRUYỀN KÌ
.....................
...............................

                                                        PHẦN 1: ÔNG CU NHÀ QUÊ

Tôi đến bản điện ( Bản điện CHÚA BÀ NĂM PHƯƠNG) của cô Trà My, khi đó không khí trong nhà còn khá vui vẻ. 
Chủ nhà thường xuyên đi vắng nên tôi tới đây đã được một tuần nhưng chưa  hề được gặp mặt cổ.
 Ở phía bên tôi (tạm gọi là bên cô TM) gồm có ông Chấn giữ vai trò thủ nhang, cậu Mã Hán và tôi, còn phía dối diện ( tạm gọi là con trai của cô TM) gồm có Vương Triều, Ngọc Tân,Trương Long, cô Lâm và mấy " ông ma"  do BỰA cài cắm vô.
Chúng tôi vốn là một nhóm người  âm phủ nhập vô một thân xác người trần. Sự thật này giống bịa đặt nhỉ?
Một lần, cậu Mã Hán vô bếp làm bữa, nhưng do sơ ý khiến nồi thịt kho nhạt có vị gì đó khác thường, khiến cho cả nhà không ai ăn nổi.
Những lúc như thế luôn tạo cơ hội cho mấy "ông ma" được dịp quậy phá. Chỉ cần Vương Triều hoặc Ngọc Tân tỏ chút thái độ chê trách thì nó lập tức được " các ông " ma thổi bùng lên: quát tháo loạn nhà như thể chợ vỡ.
Mấy ổng còn giả giọng của những người kia để gây gổ và hăm dọa cậu Mã Hán.
Mã Hán nghe nói trước lúc đến đây, là một trong những cậu bé giúp việc ở ĐỀN ÔNG CHÍN CỜN MÔN. Cậu ấy mới chỉ 5 tuổi ( tính theo tuổi ĐỊA PHỦ), tính tình hiền lành, tốt bụng, thương người và hay nhường nhịn tất cả bọn họ.
Một  Tên ma đầu giả dạng Vương Triều hùng hổ tiến lại gần Mã Hán. Mắt hắn long sòng sọc, cái miệng rộng ngoác, đen ngòm. 
Hắn như thể muốn ăn tươi nuốt sống người đối diện vậy.
Thấy thế tôi  liền chạy vội đến, chen vô giữa hai người, cúi đầu vẻ sợ hãi nói:
- Dạ. Dạ... Đây là lỗi của tôi. Tôi là người mới đến. Tôi còn thiếu hiểu biết nên có chút vụng dại... xin mọi người lượng thứ... Tôi xin " nhỗi" mọi người... hị hị...
 Giữa bầu không khí quá căng thẳng nhưng không hiểu sao cái giọng nói  ngọng líu lô của tôi lại làm cho nó dịu lắng hẳn đi... Cái bản mặt của tên ma kia cũng vì thế mà bớt hẳn sát khí đùng đoàng.
- Ê! Thằng nhóc! Mày từ lỗ nào chui ra zậy? Sao hôm nay, tao mới thấy mày, hả?- Tên ma hỏi tôi bằng cái giọng kẻ cả đầy vẻ hách dịch.
- Dạ. Tui là THẰNG BÉ NÔ TÀI. Tôi được đưa đến đây để giúp việc vặt cho cả nhà. .. Tui..
 Thấy tôi nói vậy, tên mà phì cười, giọng dịu hẳn bảo:
- Được rùi. Nè, tên mày là gì? 
 Tôi cau mày, nhăn mặt cố lục lọi trong bộ nhớ  để tìm đáp án nhưng không thể, nên ấp úng đáp:
-  Dạ. Tui chịu rùi. Tui không nhớ gì hết trơn ý... À, có lẽ tên tui là CẬU BÉ NÔ TÀI...
Tôi chưa dứt lời thì cả nhà đã phá ra cười nghiêng ngả. Còn tui thì cố thanh minh bằng được:
- Tui nói thiệt mà... Tại nhiều kiếp rùi, tui luôn được người ta đưa vô cung cấm để giúp việc cho các chủ nhân nên...
- Thằng ranh này bé tẹo mà cũng xạo vc nhỉ? Bố méo tin- Tên ma đầu khác lên tiếng phản đối.
Mã Hán quay lại nói với tôi:
- Nè, tôi kêu ông bằng ÔNG CỤ GĂM nhé., được không?
- Ông cụ gì chứ? kêu bằng ÔNG CU đi cho dễ gọi- Vương Triều đã trở lại là mình lên tiếng.
Cả nhà nghe thấy thế thì vỗ tay ủng hộ. Ai cũng nói tôi thiệt cute, cọng thêm cả "cu té"...
- Gọi tui là ÔNG CU cũng được ạ. - Tôi ngừng giây lát, nói tiếp-  Tôi vốn sinh ra ở nhà quê nên mọi người cứ gọi tôi là... ÔNG CU NHÀ QUÊ ... cho tiện...
Tôi vừa dứt lời thì cả nhà lại nhao nhao tán thưởng. 
Không khí trong nhà nhờ thế mà trở lại an vui.

Lần khác, mấy tên ma đầu lại kiếm cớ gây chuyện với Mã Hán, chúng nổi cơn điên  mắng nhiếc cậu ý  vì làm món gà kho sả không mùi vị, nhạt nhẽo, chán òm.
Biết là mấy tên này muốn nhằm vào cậu ta và lấy cớ gây náo loạn trong bản điện, tui liền " nhào vô" đám cháy nhận tội thay.Thậm chí tui còn tỏ ý  rất lo lắng, nghẹn lời trong nước mắt dàn dụa:
- Tui biết lỗi rùi. Tui xin mọi người hãy tha nốt cho tui lần này. Mong mọi người đừng mách lại với cô chủ vì...
- Thằng nhóc! Mách lại với cô chủ thù sao hả? Bố cứ mách đó. Cho mày chết mịa mày đi nha.- Tên ma đầu vênh mặt nói với tui.
- Tui sợ cô chủ biết lắm vì ...  thực ra là tui cần chỗ làm để kiếm tiền về giúp bố mẹ tui. Bố mẹ tui nghèo lắm, lại hay bệnh nặng nữa... Tui xin mọi người tha cho tui...Tui hứa...
 Tui đã thở phào nhẹ nhõm khi mấy lời lẽ tụi nghiệp của tui bữa đó đã hóa giải được tình thế: biến nguy thành an.
  Từ sau lần ấy, tôi nhận nhiệm vụ vô bếp nấu ăn. Tui cũng thiệt không hiểu vì sao những món ăn dó tui nấu đều được mọi người chấp nhận, thậm chí còn khen ngon nữa.
 Mãi đến sau này, tui mới được một người không rõ danh tính cho hay rằng: Tui là đứa bé năm xưa ( chắc cũng quá lâu rùi) được cô Trà My cứu sống, đưa  về nhà dạy bảo và nhận làm " đệ tử chân truyền". Hì chân hay tay gì tui cũng không rõ lắm.
 Nay nghe nói bản điện cần một đứa bé tuổi như tui, giỏi việc nhà như tui đến để giúp bản điện trong lúc chủ nhân thường xuyên vắng mặt và tui đã nhận lời.
 Thiệt may mắn là từ khi chuyển tới đây, tui đã luôn cố gắng làm tốt bổn phận của mình và nhiều khi  còn giúp đỡ người khác nếu có thể.  Vì thế tui được mọi người yêu mến và rất thích thú khi trêu đùa tui:
- ÔNG CU NHÀ QUÊ. mẹt dài như quả đu đủ, tính tình chỉn chu, chỉ tội ham ngủ...hehehe...

  


My Instagram

Copyright © MÙA HOA BÁCH HỢP. Made with by OddThemes