KÍ ỨC TUỔI HỌC TRÒ: NỖI NHỚ MÙA THU


Chiều nay, trời trở lạnh. Cơn gió cuối thu xào xạc , mang theo cái se lạnh khiến lòng tôi chợt nhớ lại một kí ức thuở học trò- Đó là một trong những kỉ niệm đáng nhớ nhất trong thuở niên thiếu của mình.
Hôm đó, vào giữa mùa hè, tôi hớn hớn chuẩn bị "trang phục" để làm một công việc mà tôi thấy vô cùng hứng thú
Tôi đeo khẩu trang, đội mũ che kín đầu, rồi mặc áo chống nắng, đeo găng tay, "xách bị" và " lên đường".
Nhìn tôi khi ấy, chả khác gì " cô bé nhặt ve chai"...hihi...
Ngoài đường nóng bỏng như trong chảo rang đậu phộng, mồ hôi chưa gì đã vã ra ướt nhòe cả mắt của tôi...
Mọi người có biết tôi đi dãi nắng làm chi hông? Tôi đi nhặt hạt táo thui mà... Chả là hồi đó, có một số hiệu thuốc thu mua hạt táo về làm vị thuốc.
Tôi không sợ nắng dãi mưa dầu, không sợ những giọt mồ hôi rơi khiến mắt tôi nhòe đi chả nhìn rõ đường nữa. Tôi chỉ sợ... mấy "con cú vọ" lớp tôi nhòm thấy... thì... Èo!
Một tuần, hai tuần... đã trôi qua trong yên bình, nhưng rồi cái điều sợ hãi ấy cũng đã đến: Có một "con cú vọ"  nig name " mặt xấu"đã "tia thấy tôi  và ngay sau đó đi rình, rồi...
  Bữa đó, vừa thấy tôi nó mừng rỡ như thể vớ được quả dưa bở. Nó rón rén  lại gần, rồi lật tung cái khẩu trang bịt mặt  của tôi ra ném xuống đất và phá ra cười ha hả...
- Lêu !Lêu! Cái đồ mọi rợ! Kinh tởm vãi chấy! Trông mày bây giờ chả khác gì con nhỏ nhặt ve chai cả... Tao sẽ mét cô ấy... cho coi..( Ý nó muốn  nói đến cô giáo môn ngữ văn của tôi, người mà tôi yêu quý như mẹ hiền vậy.)
 Tôi giật mình đánh thót một cái, rồi cố trấn tĩnh nói lại:
- ?Ừa! Tao là như thế đó... thì sao nào? Mày thích thì cứ đi mà mách lẻo... Tao hổng sợ đâu nha... Đi luôn đi... Đi đi ...Tưởng tao sợ hả...
Nhìn thái độ của tôi nó có vẻ thấy "ngán ngẩm" nên đành bỏ đi.
Bữa đó, tiết trời cung như bữa nay, se lạnh, hanh hao, nhưng lòng tôi thì lại náo nức đến lạ kì. Tôi lấy số tiền đã gom được từ trước giờ chạy như bay ra một cửa hiệu  SHOP MÙA ĐÔNG, mua một món quà để tặng cô giáo thân yêu của mình.
 Sau đó, tôi chạy một mạch thẳng đến nhà cô. Tôi mừng rỡ vì thấy cô có nhà và đang ngồi khâu vá gì đó.
Tôi lại gần bên cô, nâng niu món quà trên tay, muốn nói với cô rằng..., nhưng chả hiểu sao cỏ họng nghẹn cứng lại.
Vừa nhìn thấy tôi, cô đã hỏi:
- Trà My này, mấy bữa trước, con đi nhặt hạt táo à? Nhà con có nghèo khó gì đâu mà sao phải đi làm cái chuyện đó? Con không sợ các bạn nhìn thấy sẽ chế giễu à?
- Dạ. Con không sợ bị chế giễu... là vì con có mục đích... Mà con cũng chỉ làm mỗi lần này thôi... Con xin lỗi cô... Con ... làm vậy là vì con...con ...
 Tôi đặt vội gói quà xuống cạnh cô rồi  chạy vụt đi như bị ma đuổi. Tôi vừa chạy vừa khóc... Tôi thực sự rất buồn... vì cô đã không hiểu được tấm lòng của tôi... Tôi muốn dùng số tiền tự kiếm được để mua tặng cô chiếc khăn quàng ...  bởi có một lần,  tôi thấy cô bị viêm họng vì trời lạnh mà quên khăn quàng cổ... vi..
Tôi chạy lên đê và khóc tức tưởi...
Bất chợt, tôi nghe thấy tiếng gọi của cô... Tiếng gọi thảng thốt như của một người đã biết lỗi... nhưng tôi càng khóc to hơn và chạy trốn xuống dốc đê...
Ít lâu sau, cô giáo đi lấy chồng ở xa và thày trò tôi chưa một lần gặp lại. 
Tôi rất nhớ cô và cũng rất hối hận vì chuyện bữa đó. Chỉ tiếc rằng...
-Ủa! Cô giáo của tôi kìa! Ô! Cô mang chiếc khăn mà tôi đã tặng bữa đó... lại còn có thêm cả dòng chữ MỘT NGÀY ĐÁNG NHỚ NHẤT TRONG CUỘC ĐỜI DẠY HỌC CỦA TÔI...
Cô ơi... Cô ơi! COn nhớ cô lắm. Con cảm ơn cô nhiều...

My Instagram

Copyright © MÙA HOA BÁCH HỢP. Made with by OddThemes