Tôi yêu loài hoa CÚC HỌA MI vì nó tuy bé nhỏ, nhưng tinh khiết, kiêu hãnh và kiên cường bởi chúng chỉ nở hoa trước thời tiết khắc nghiệt, giá lạnh của mùa đông.
.................
...............................
Ngày xưa, lâu lắm rồi, có một đôi vợ chồng trẻ sống ở một ngôi làng nhỏ ven rừng. Hai vợ chồng họ làm nghề hái thuốc chữa bệnh cho người nghèo trong vùng.
Họ sống giản dị nhưng rất hạnh phúc và bình yên.
Một lần, trên đường đi khám bệnh cho người bà con, tên quan huyện đã nhìn thấy nàng. Hắn thấy nàng xinh đẹp, dịu dàng nên đã si mê ngay từ cái nhìn đầu tiên...
Biết nàng đã có chồng, hắn bèn lập mưu giết phu quân của nàng để có thể đường đường chính chính cưới nàng về làm thiếp.
Hắn sai người lén đẩy phu quân của nàng xuống suối để coi như chàng bi trượt chân và bị đuối nước.
Chỉ có điều, khi nàng chạy đến nơi, rồi ôm lấy chồng và khóc:
- Tốt ơi là Tốt ... xin đừng bỏ thiếp... Xin đừng bỏ thiếp lại một mình... ( Chả là cha mẹ chàng đặt cho cái tên chàng là TỐT để nhắc nhở con mình suốt đời phải làm việc thiện giúp đời.).
Nghe nàng than như thế thì đám người đang vây xung quanh không thể nhịn được cười..
Ki lạ thay !Chàng bỗng nở nụ cười như thể một người vừa tỉnh cơn mê.
Chỉ có điều sau đó, mới phát hiện ra chàng bị mất trí nhớ và như thể một người hoàn toàn xa lạ với vợ yêu của mình.
Một bữa nọ, nhân lúc nàng vào rừng hái thuốc ( chàng giả ốm ở nhà), chàng đã lấy toàn bộ số nữ trang và số tiền mà hai vợ chồng dành dụm bấy lâu bỏ đi cùng với một phụ nữ hư hỏng làng bên.
Khi trở về, biết chuyện... nàng buồn lắm , như thể có ai bóp nghẹt con tim mình vậy.
Sau rồi, nàng tự nhủ:" Dù sao thì chàng được sống vẫn còn hơn chết...Và chàng sẽ trở về khi đã tiêu xài hết số tiền kia..."
Nghĩ vậy nên nàng đã gạt nước mắt, nén nỗi sầu đau tận đáy lòng mình để có thể hàng ngày tiếp tục vào rừng hái thuốc chữa bệnh cho người nghèo và đợi chàng trở về.
Tối nào nàng cũng đợi cơm chàng đến tận khuya mới chịu ăn một chút cho đỡ đói lòng rồi đi ngủ để mai còn dậy sớm làm việc.
Tên quan huyện lợi dụng chuyện chồng nàng bỏ nhà theo gái hư lại tìm đến để dụ dỗ nàng về làm thiếp của hắn.
Nàng viện cớ phải chờ chồng đúng ba năm tròn mới tái giá để từ chối hắn.
Suốt ba năm, nàng sống âm thầm, cô quạnh, vò võ đợi chồng, nhưng chàng thì vẫn biệt vô âm tín.
Vào đêm cuối cùng ( sau kì gia hạn của viên quan nọ), nàng biết chồng mình sẽ không trở về nữa khiến nàng vô cùng tuyệt vọng.
Nàng chạy ra sân với một lọ độc dược nhỏ trong tay.
Nhìn những đám mây đen ùn ùn kéo đến che kín bầu trời, nàng đã than rằng:
- Tốt ơi ! Tốt ơi! Tốt ơi! Sao nỡ bỏ thiếp mà đi! Không có chàng thiếp chẳng muốn sống nữa...Thiếp biết nếu là người sống thì sẽ chẳng thể tìm thấy TỐT, vậy thiếp sẽ là ma để tìm chàng...
Nói rồi, nàng mở nắp lọ độc dược đưa lên miệng để uống.
Bất chợt, một tiếng sấm lớn nổ oàng oàng inh tai, nó đã xé tan bầu trời đen tối, khiến nàng giật thót cả người, lỡ tay làm rơi lọ độc dược xuống đất.
Vào lúc đó, ở làng bên, tên quan huyện trên đường tới tìm nàng đã bị sét đánh chết.
Kì lạ nhất là ở đám đất mà nàng làm rớt lọ độc dược ( vì không để ý nàng đã lấy nhầm lọ hạt giống) đã mọc lên những cây hoa dại với những cánh trắng mỏng manh, tinh khiết, xinh tươi như nụ cười của nàng lúc âu yếm nhìn chàng.
Cũng vào đêm đó, khi nghe tiếng sấm rền vang, chồng của nàng đã bừng tỉnh... Chàng vội vã lên đường trở về quê cũ.
Người dân bản địa đồn rằng: Đây là tiếng sấm trái mùa, kì lạ nhất, có một không hai... từ trước tới giờ...
Khi đến trước sân nhà, chàng thấy bốn bề vắng lặng thì vô cùng lo lắng, liền hốt hoảng gọi tên nàng.
Tiếng gọi thảng thốt của người chồng đã hối lỗi vang vang va vào vách đá của ngọn núi trước mặt rồi bật trở lại vang vọng khắp núi rừng...
Không có tiếng đáp của người vợ, nhưng chàng chợt sững người vì những bụi cúc dại trước sân nhà.
Dưới cái nắng vàng hanh hao, muôn bông cúc nhỏ đua sắc, xinh đẹp, tinh khiết, dịu dàng như nụ cười duyên dáng và vô cùng đáng yêu của vợ chàng khi trước...
Chàng cúi xuống đỡ một nhành cúc lên tay, nâng niu, hít hít, ngửi ngửi.... rồi sực nhớ ra giờ này chắc vợ mình đang đi hái thuốc trong rừng...
Người đời sau gọi loài hoa đó là CÚC HỌA MI.
_____________
Once upon a time, there was a young couple living in a small village near the forest. The couple picked up medicine for the poor. They led a simple yet peaceful and happy life.
Once, on the way to a
relative’s home, a district mandarin saw the wife. Seeing her beautiful and
gentle, he fell in love at first sight.
Knowing that she was
married, he conspired a plan to kill her husband so that he could marry her. He
asked his people to push the husband down the stream and made it appear that
the husband had slipped and drowned.
The only thing was
that when she ran to the place, she hugged her husband and cried:
Tot, please don’t
leave me alone. (Tot means “good” in English, his parents had named him that to
remind him that he should do good things to help people in his life)
Hearing her moaning
that, the people surrounding her couldn’t stop laughing.
Strangely! He suddenly
smiled as if he had just woken up from a nightmare.
After that, she found
out that he had lost his memories and was completely alien to his beloved wife.
One day, when the wife
went to the forest to pick up medicine, (the husband pretended to be sick at
home), he took all the money and jewelry that the couple had saved for a long
time to leave with a spoilt woman in the other village.
When returning home,
knowing of this, she was desperate as if someone had crushed her heart.
After that, he said to
herself: “Anyway, it is still better that he’s alive, and he will return home
after squandering all the money.”
Thinking so, she wiped
tears and suppressed sorrow to continue going to the forest to pick up medicine
to cure the poor and wait for him to return.
Every night, she
waited for him until midnight when she ate a little in order to wake up early
to do her job.
The mandarin, taking
advantage of the fact that the husband left home with a spoilt woman, came to
her house to seduce her to become his concubine.
She, on the pretext of
waiting for her husband for three years until the next marriage, rejected the
mandarin.
For three years, she
lived quietly and lonely, waiting for her husband to return home.
On the last night of
the time period, knowing that her husband would not return home, she felt
desperate.
She ran to the yard
with a small pot of poison in her hand. Looking at the dark clouds swirling to
cover the sky, she lamented:
-
Tot! Why
did you leave me? Without you, I don’t want to live anymore.
After that, she opened
the bottle of poison and put it to the mouth to drink.
Suddenly, a loud
thunderbolt struck, it torn the dark sky, causing her to startle. She
accidentally dropped the poison bottle to the ground.
At the time, in the
other village, the mandarin, on the way to find her, was struck by the
lightning.
The strangest thing
was that on the land where she dropped the poison bottle (because she did
not notice that she had taken a bottle
of seeds) sprang up the wild flowers which were as pure and beautiful as the
smile of hers when looking at him lovingly.
In the same night,
when hearing the thunder, her husband was awake. He hurried back to his
hometown.
The local people
rumored that this was the strangest thunder so far.
When he came to the front of the house, he noticed the quietness and felt extremely worried, calling her name.
The voice of the repentant husband echoed against the cliff of the mountain in front and back to the mountains.
There was no answer from the wife; however, he suddenly stopped at the sight of the daisies in front of the house.
Under the golden sunshine, the petals of the daisies looked as beautiful, pure and gentle as the charming and extremely lovely smile of his wife before...
He bent down to pick up the daisies with his hands, inhaling and sniffing them. Then he suddenly remembered that his wife were picking up medicine in the forest.
People later call the flowers "daisies".
People later call the flowers "daisies".