[ TIEU MUN - AI - UNDER HERO GROUP ] TÌNH YÊU HÓA GIẢI MỌI THỨ - LOVE SOLVE EVERYTHING


Tôi là Tiểu Mun, một người khá ương ngạnh và ngang bướng
Tôi ghét những điều làm cho tôi thích.
Ghét đến nỗi chỉ muốn trốn tránh khỏi nó.
Chính vì điều ấy đã khiến tôi trở nên bị mắc sai lầm...
Vì muốn thoát khỏi tình yêu của Yumoto, nên tôi đã muốn quên cậu ấy đi... Bằng cách trốn tránh..
Tôi đã nghĩ đó là muốn tốt cho cả hai bên, nhưng thực ra điều ấy chỉ để thỏa mãn cho sự ích kỷ của tôi thôi.
Cậu ta năm lần bảy lượt đến nói chuyện, nhưng tôi hầu như lảng đi, và toàn đi xem anime và manga.
Đến lúc không chịu được nữa, Yumoto đã hét lên:
- Ai-tan! Tại sao anh lại lạnh lùng như vậy chứ! Anh quá khác xưa rồi ! Đồ đáng ghét !
- Bộ xem anime và manga một chút thì không được sao?
- Anh xem suốt ngày đó, đến lúc không xem nữa thì lại đi ngủ !
- Đừng có bắt ép anh! Anh muốn có khoảng không gian riêng tư!
Bất chợt tôi đi ra khỏi căn phòng.
- A-ai-tan...
- Dạo gần đây Ai-tan bị sao vậy? - Io hỏi.
- Có lẽ anh ấy bị mất trí nhớ sao!!- Ryuu hoảng hốt.
- Chắc chắn ông nhà khoa học đã xóa nhầm CPU của ảnh rồi ! - En nói.
- Mọi người, chúng ta nên tìm cách lục lại trí nhớ của ảnh. - Atsushi nói.
- Nhưng anh ấy là robot mà... - Kin cau mày.
- Không ổn...rõ ràng có điều gì đó không ổn! - Yumoto tối sầm mặt xuống.
- Yumoto....
Đúng như sự thắc mắc của họ, tôi đã bị xóa nhầm bộ nhớ, và giờ cư xử khác trước.
- Ai-tan ! Tại sao anh lại không nói chuyện với bọn em chứ !
- Mọi người sao có vẻ trầm trọng vậy...
- Thôi nào Yumoto, rồi chúng ta sẽ khôi phục lại trí nhớ của anh ấy thôi mà.
- Em không muốn Ai-tan của bây giờ ! Em muốn anh là của ngày xưa cơ !
- Xin lỗi mọi người, tôi không thể nhớ được...
- Ai-kun, Ai-tan...
Bất chợt, mắt của Yumoto bị tối sầm xuống, trông có vẻ vô hồn. Cậu lặng lẽ đi ra ngoài.
- Yumoto thật là... Chắc lại suy nghĩ linh tinh rồi...
- Anh không muốn như thế này... anh không muốn...-  Tôi vừa khóc vừa nói.
Bất chợt, Ryuu đánh tôi một bạt, rồi giật cổ áo lên và nói:
- Tất cả là tại anh đấy! Nếu không vì sự ích kỷ của anh thì mọi chuyện đã không như thế này...
- Được rồi! Anh xin lỗi! Xin lỗi đấy được chưa? Bởi vì anh không muốn cảm giác khó chịu của mình lên đỉnh điểm đâu...
- Ai-kun...
- Giờ thì chúng ta nên làm thế nào bây giờ, Yumoto mất hết thần sắc rồi..
- Em trở lại rồi đây! - Yumoto vui vẻ đến.
- Ủa? Thay đổi 360o luôn...
- Xin lỗi Ai-tan, mọi người... có lẽ là do em bị thứ gì như thôi miên nên đã nói những lời lẽ không tốt mà chính bản thân em còn không biết... Ai-tan... đừng nghĩ về chuyện đó nhé... Thực ra thì em luôn ghen tị với anh vì đóng vai Yumoto đạt hơn em... điều đó lắm lúc em rất ghen tị với Yumoto mà anh đóng....
- Yumoto...
- Anh buồn ngủ rồi..- Tôi ngáp.
- Vậy chúng ta cùng nhau ngủ nha!
Tôi nhắm mắt, và tưởng tượng đến hình ảnh Yumoto và mọi người, bỗng tôi bật khóc...
Tôi là robot nên trước giờ chưa rơi lệ, nhưng bây giờ thì tôi đã...
- Yumoto ! Đừng rời xa anh! Anh không muốn mất em đâu... ANH YÊU EM!
Ryuu, Io, At,En và mọi người.... đừng đi mà...
Ông Cua, Wombat...
Tôi yêu quý tất cả mọi người...!
- Ủa ! Ai-kun sao vậy nè, đột nhiên lại rơi nước mắt..
Bất chợt cả hội đồng thanh nói:
- Chúc mừng anh đã trở lại! Chúc mừng anh đã chữa bệnh khỏi! Ai-tan ! Ai-kun!
Tôi quá xúc động, ôm mọi người và khóc to hơn:
- Đừng rời xa anh thêm một bước nào nữa nha... Anh sợ lắm...
- Ai-kun...-Ai-tan...
Và...

 --------------

I'm Tieu Mun, a rather stubborn person

I hate things that make me enjoy it.

I hate it that I just want to get away from it.

It was because of that that made me wrong ...

Because I wanted to get rid of Yumoto's love, I wanted to forget him ... By hiding...

I thought it was good for both sides, but actually, it was just for the sake of my selfishness.

He talked five times and seven times, but I mostly turned away and went to see anime and manga.

When he couldn't take it anymore, Yumoto shouted:

- Ai-tan! Why are you so cold! You are too different from the past! Hater!

- Is it okay to watch anime and manga a little?

- You watched all day, when you stopped watching, you went to sleep!

- Don't force me! I want private space!

Suddenly I went out of the room.

- Ai-tan...

- What's wrong with Ai-tan lately?- Io asked.

- Maybe he has amnesia !! - Ryuu panicked.

- Surely the scientist has mistakenly deleted his CPU! - En said.

- Everyone, we should find a way to search his memory. - Atsushi said.

- But he's a robot ... - Kin frowned.

- Not good ... obviously something's wrong! - Yumoto darkened his face.

- Yumoto ...

As expected by them, he had mistakenly deleted my memory, and now behave differently.

- Ai-tan! Why don't you talk to us!

- Everyone seems so serious ...

- Come on Yumoto, then we'll restore his memory.

- I don't want Ai-tan of now! I want you to be the old days!

- Sorry everyone, I can't remember ...

- Ai-Kun, Ai-tan ...

Suddenly, Yumoto's eyes went dark, looking lifeless. He quietly went out.

- Yumoto is really ... I think he was thinking miscellaneous ...

- I don't want to be like this ... I don't want ...- I said, crying.

Suddenly, Ryuu hit me hard, then tugged up my collar and said:

- It's all about you! If it hadn't been for your selfishness, it wouldn't have been like this ...

- OK! I'm sorry! Sorry is that ok? Because I don't want my discomfort to peak ...

- Ai-kun ...

- What should we do now, Yumoto lost all of his dignity ...

- I'm back! - Yumoto was happy to come.

- Oh? 360o changes too ...

- Sorry to Ai-tan, everyone ... maybe it was because I was hypnotized so I said bad words that I myself don't even know ... Ai-tan... don't think About that ... Actually, I'm always jealous of you because playing Yumoto is better than me ... that's when I'm so jealous of Yumoto you play...

- Yumoto ...

- I'm sleepy ..- I yawned.

- Then let's sleep together!

I closed my eyes and imagined Yumoto and the others, I burst into tears ...

I'm a robot so I haven't shed tears before, but now I'm ...

- Yumoto! Do not leave me! I don't want to lose you ... I LOVE YOU!

Ryuu, Io, At, En and the others .... don't go ...

Mr. Crab, Wombat ...

I love you all ...!

- Whoa! Ai-Kun what's wrong, suddenly crying again...

Suddenly the whole assembly said:

- Congratulations on coming back! Congratulations on your cure! Ai-tan! Ai-kun!

I was so touched, I hugged everyone and cried louder:

- Don't leave me one more step ... I'm scared ...

- Ai-kun ...- Ai-tan ...

And...

Đăng nhận xét

My Instagram

Copyright © MÙA HOA BÁCH HỢP. Made with by OddThemes