ĐI LỄ ĐỀN CÔ BÉ MINH LƯƠNG [ GO TO LITTLE GIRL MINH LUONG'S TEMPLE ]




Một lần tôi cùng mấy cô bạn hành hương về đền cô bé Minh Lương xin lộc.


Trên đường đi, một cô trong  bản hội buột miệng nói: " Đền cô xa quá!"

Hazz, tôi thầm nghĩ: " Chết rồi! Quả này sẽ bị cô bé quở phạt cho coi".

Quả nhiên, cho dù  đã thuê một hoa tiêu là người bản địa dẫn đường nhưng ...

xe chúng tôi vòng quanh quả đồi nơi có đền cô tới năm lần mà vẫn chỉ được nhìn thấy lá cờ của đền chứ không thấy được lối vô đó.

Tôi liền sám hối cô và bảo cả cô kia cùng sám hối ... khi ấy mới được cô đại xá.

Tuy lần ý, bị cô quở nhưng cô vẫn thương vì mọi thành viên trong đoàn năm đó  đều làm ăn may mắn, gia đình an ổn.

Cuối năm, bản hội chúng tôi lại xúng xính lễ vật về tạ cô.

Lần này,  cả bọn tôi ngồi trên xe ai ai cũng thầm khấn cô bé linh thiêng  soi đường chỉ lối

để  mọi sự hanh thông.

Khi gần tới đền, chúng tôi tình cờ đi lạc vô một ngôi đền nhỏ.

Chúng tôi liền ghé vô xin lộc ngài.

Ở đó, chúng tôi gặp bà thủ nhang đền cô bé. Bà nói đường vô đền đang sửa không đi được, nên  sẽ dẫn chúng tôi qua lối khác.

Bà kể rằng trưa nay, khi bả vừa ngủ  thiếp đi thì chợt mơ thấy cô bé kéo tay và bảo:" Dây, dậy đi! Mau ra đền ngoài đón khách...

Sau đó bà bừng tỉnh ... rồi đi vội ra đây. ...

Ôi! Ôi... Sám hối lạy cô bé! Sám hối lạy cô...

Xưa nay, vẫn nghe nói cô bé Minh Lương tối tú anh linh... Nay thì chúng tôi đã được mục sở thị...

Khi  lễ xong, ra ngoài cửa đền, nghỉ chân, uống chén nước lá do nhà đền pha sẵn, tôi thấy bà thủ nhang đang ngồi tiếp chuyện một khách hành hương.

Lúc ra về,  đi ngang qua,  tôi cúi đầu chào  bà thủ nhang.

Bất chợt, bà gọi níu tôi lại giọng véo von,  vẻ  mặt  tươi roi rói nhìn hệt như một cô bé...

- Này, cái ghế thanh đồng ơi... nghe ta nói nè... Trước giờ, ghế  luôn làm phúc cứu người...  Ghế cứu được nhiều người lắm rồi...

Ghế hãy cứu thêm nhiều người nữa nhé...Ta thương ghế lắm... Ta yêu ghế lắm...Ta biết  trên đường đời của ghế còn nhiều gian truân , trắc trở... nhưng ghế đừng buồn, đừng nản chí nhé... Ta sẽ luôn phù hộ cho ghế.

Mùa xuân năm sau, ghế lại về đền ta nhé... Ghế nhớ rủ nhiều người cùng đi ...  Nhớ nhé... Ta đợi đó...

Tôi bước  đi chầm chậm, lòng đầy lưu luyến ,chẳng nỡ ròi xa...
Mùa xuân năm sau, mùa xuân năm sau nữa... và cho đến tận bây giờ ... tôi vẫn chưa có điều kiện để về đền cô bé.

Nhiều lúc, bất chợt nhớ lại chuyện ý ... lòng tôi không khỏi day dứt, xót xa... vì hoàn cảnh  mà mình đã thất hứa với tiên cô...
Co bé Minh Lương... con sám hối lạy cô...
A di đà Phật!
--------------
Once, I and my friends went on a pilgrimage to Minh Luong's temple to ask for luck.


On the way, a girl in the guild blurted out: "Your temple is too far!"

Hazz, I thought to myself: "Dead! This is will be rebuked by the she".

Sure enough, even though she hired a navigator who was a local, she still…

Our car circled the hill where the temple is located five times and still could only see the temple's flag but not the entrance.

I immediately repented her and asked the other girl to repent ... only then was she pardoned.

Although she missed it, she was scolded by her, but she still loved it because all the members of the group that year were doing well and the family was safe.

At the end of the year, our association again gathered gifts to thank her.

This time, all of us sitting in the car silently prayed to the sacred girl to guide the way

let everything go smoothly.

As we neared the temple, we happened to get lost in a small shrine.

We immediately went in to ask for saints blessings.

There, we met the lady who made incense for the little girl. She said that the road to the temple is under repair, so she will lead us through another way.

She said that this afternoon when she had just fallen asleep, she suddenly dreamed that fairy girl pulled her hand and said: "Rope, wake up! Quickly go to the temple outside to welcome guests...

Then she woke up...and hurried out here. ...

Oh! Oh... Repent, little girl! Forgive me...

In the past, I have heard that Minh Luong is sacred... Now, we have been marketed...

When the ceremony was over, I went outside the temple door and drank a cup of leaf water prepared by the temple, I saw the temple keeper
  sitting to talk to a pilgrim.

When leaving, passing by, I bowed she.

Suddenly, she held me back, her voice was pinched, her face was bright and she looked like a little girl...

- Hey, you... listen to me... In the past, you have always been a blessing to save people... you have saved a lot of people...

Please save more people...I love you... ...I know there are many hardships and obstacles in the way of life...but don't be sad, don't be discouraged. okay... I will always bless you.

Next spring, you will come back to my temple... Remember to invite many people to come along... Remember... We'll wait there...

I walk slowly, full of nostalgia, not willing to leave...
Next spring, next spring... and until now... I still haven't been able to go to her temple.

Many times, suddenly remembering the story ... my heart can't help but feel sorry for... because of the circumstances that I broke my promise to the fairy...
Little girl Minh Luong... I repent and bow to you...
Amitabha Buddha!

Đăng nhận xét

My Instagram

Copyright © MÙA HOA BÁCH HỢP. Made with by OddThemes