AUTUMN SADNESS - NỖI BUỒN MÙA THU


 Tôi rời ghế nhà trường đã lâu, con gái tôi thì chưa đến tuổi đi học, nên không hề biết về tình hình phổ cập  giáo dục hiện thời  ra sao nữa...

 Một bữa,  tôi ghé thăm chị bạn cùng xóm ngày xưa. Vừa thấy tôi, chị đã hớn hở  nói:

- Hello!  Chào người đẹp. Người đẹp dạo ni nhuận sắc quá trời nha!Vô nhà đi, tui đang có tin vui ... vui lắm luôn á.

- Woa! Thế hở chị? - Tôi bước vô nhà , hồi hộp hỏi.

- Ừ, cậu cả năm nay lại ... ( ý chỉ con trai đầu lòng của chị) đạt danh hiệu học sinh giỏi. Thế là... năm năm liền  nó đạt danh hiệu cao quý này rồi. Ui... ui mừng còn hơn bắt được vàng luôn ấy chứ...

- Woa! Thế ạ.  Quả là... tuyệt vời hơn cả ông mặt trời còn gì... - Tôi nức nở khen cậu bé vì nghĩ lại bản thân mình ngày xưa... ai cũng khen tôi học giỏi thế mà chả bao giờ lập được kì tích này cả.

 Chị bạn tôi mắt sáng long lanh, giọng nghèn nghẹn vì vui và hạnh phúc, nói tiếp đầy vẻ tự hào: 

- Cậu cả nhà tui thông minh lắm, nó chỉ đọc dăm lần là thuộc ngay bài văn tủ của cô giáo  và thế là điểm thi môn văn của nó  toàn 10 thui... 

- Ủa! Học thuộc mấy bài văn tủ thì đâu có liên quan gì tới trí thông minh nhỉ...

 - Tôi khẽ lẩm bẩm.

- À, bây chừ... tiêu chí học môn văn không giống ngày xưa... Mỗi kì thi, cô chủ nhiệm cho học thuộc hai bài văn mẫu cùng đáp án của một số câu hỏi phụ kiểu như về ngữ pháp gì đó. Hi, đến lúc thi thì kiểu gì cúng trúng một bài văn và nửa ... 

- Ủa! Thời nay, thi văn kiểu ý sao chị? 

- Ờ, văn toán, sử địa... cũng kiểu như rứa thôi...

- Ủa! Kì quá ta! Nếu thế thì cô giáo dạy môn văn đâu cần giảng bài nhiều, chỉ cần đọc cho trò chép chính xác là ok rùi.

 Ôi! Ôi...Văn học là nhân học... Nếu thầy cô cứ ươm mầm, gieo trồng kiểu này thì... thế hệ tương lai của chúng ta sẽ ra sao chứ. 

Tôi nhìn ra  ngoài hiên, những giọt nắng vàng tươi như mật ong   đang thấm vào phiến lá của cây phượng tím bên đường. Gió thu se sắt thổi khiến nó sẽ rùng mình làm rơi rụng không ít những chiếc lá úa vàng... Có lẽ, mỗi chiếc lá vàng úa đang bay bay theo gió xào xạc kia đều mang theo một buồn khó tả. .. Ôi! ...

.................................................

I left school a long time ago, My daughter is not yet at school age, so I don't know about the current situation of universal education...


 One day, I visited my old friend from the same neighborhood. As soon as she saw me, she happily said:


- Hello! Hi, beauty. This beauty is looking so beautiful these days! Come on in, I have good news... very happy.


- Wow! So, sister? - I walked into the house and happily asked


- Yes, this year first son... (referring to her first son) won the title of excellent student. So... for five consecutive years, it has received this noble title. Wow... I'm happier than catching gold...


- Wow! That's it. Truly... more wonderful than the sun... - I sobbed and praised the boy because thinking back to myself in the past... everyone praised me for being so good at studying but I could never achieve a miracle. this too.


 My friend's eyes sparkled, her voice choked with joy and happiness, and continued proudly:


- My eldest son is very smart, he only read it a few times and immediately memorized the teacher's essay and that's why his literature exam score was all 10...

- Ugh! Memorizing old texts has nothing to do with intelligence...


 - I muttered softly.


- Ah, now... the criteria for studying literature is not the same as before... Every exam, the homeroom teacher makes me memorize two sample essays along with the answers to some extra questions like grammar or something. . Hi, when it comes time for the exam, how can I win one essay..


- Ugh! Nowadays, is Italian-style literary poetry?


- Well, math, history... It's the same...


- Ugh! How strange! If that's the case, then the literature teacher doesn't need to lecture much, she just needs to read for the students to copy accurately and that's fine.


 Oh! Oh...Literature is anthropology...If teachers keep nurturing and planting seeds like this, then...what will our future generations be like?


I looked out on the porch, bright yellow drops of sunlight like honey were seeping into the leaves of the purple poinciana tree on the side of the road. The crisp autumn wind blows, causing it to shiver, and causing many yellow leaves to fall... Perhaps, each yellow leaf flying with the rustling wind carries an indescribable sadness. .. Oh! 








Đăng nhận xét

My Instagram

Copyright © MÙA HOA BÁCH HỢP. Made with by OddThemes